Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1021: Vận Khí

Chương 1021: Vận Khí

Dương Gian chỉ liếc nhìn một cái rồi nói:

- Cô gái, cô đang muốn chết hay sao vậy?

Người bạn cùng phòng kia liền câm như hến, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ phải nhìn thấy một ánh mắt đáng sợ như vậy. Coi khinh, lãnh huyết, không chút tình cảm, dường như chủ nhân của đôi mắt kia đang nhìn một cỗ thi thể chứ không phải nhìn cô ta. Đồng thời nếu cô ta mà còn dám nói thêm một câu thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Miêu Tiểu Thiện khẩn trương lôi tay của hắn:

- Dương Gian, đừng, đừng làm như thế.

Mặc dù cô không cảm nhận được bất cứ nhiệt độ nào của người sống từ trên người của Dương Gian, nhưng cô không hề buông tay.

Bộ dạng này của Dương Gian không phải do hắn muốn, mà do chuyện ở trường Thất Trung tạo thành, lúc đó hắn không có lựa chọn nào khác.

- Mấy người bạn ngu như heo này chỉ cần gặp một lần là đủ rồi. Có một ít người sẽ chết vì bọn họ muốn chết, cho nên cậu không cần phải ở cùng mấy cô gái này làm gì.

Dương Gian trực tiếp động thủ, hắn bế Miêu Tiểu Thiện lên, rồi nói:

- Nhắm mắt lại, có một số thứ không nên nhìn, rời khỏi đây cùng tôi thôi.

Miêu Tiểu Thiện không hề kháng cự, mặc cho Dương Gian ôm lấy, sau đó nhắm chặt hai mắt.

Dương Gian ôm Miêu Tiểu Thiện, sau đó nhanh chân bước ra ngoài phòng ngủ.

Miêu Tiểu Thiện nhỏ giọng nói:

- Thế nhưng, bạn cùng phòng của tôi...

- Mấy người đó không phải là bạn cùng phòng của tôi, nên tôi không cần thiết phải quan tâm đến. Nếu không được thì đổi sang mấy người bạn cùng phòng khác cũng được dù sao cậu và mấy cô kia cũng chưa sống chung với nhau quá lâu.

Miêu Tiểu Thiện không biết nói như thế nào nên đành giữ im lặng.

Những người khác thấy vậy liền sửng sốt.

Cô gái gọi là Tôn Vu Giai kia hoảng sợ nói:

- Không phải đâu, Miêu Tiểu Thiện cứ thế để cho tên Dương Gian ôm ra ngoài? Có cần phải cường thế như vậy không? Đêm hôm khuya khoắt, xông thẳng vào phòng ngủ của nữ sinh, đạp vỡ cửa rồi trực tiếp ôm người ta đi.

- Điểm quan trọng không phải là cái này.

Trong lòng của Lưu Tử đang trở nên cực kỳ bất an.

Bởi vì kể từ khi Miêu Tiểu Thiện gọi điện thoại cho đến giờ còn chưa qua 5 phút đồng hồ, vậy mà Dương Gian đã xuất hiện ở bên ngoài cửa của ký túc xá.

Phải biết Dương Gian không phải là sinh viên của trường này, dù hắn có ở gần đây cũng không thể nào chính xác đi đến căn phòng của bọn họ trong một đoạn thời gian ngắn như vậy.

Hoàn toàn không khoa học mọt chút nào.

- Tôi, tôi cũng ra ngoài.

Trong lúc nhất thời Lưu Tử có chút kinh hoàng, cô ta mang giày vào, sau đó cầm một chiếc áo khoác và xông ra bên ngoài.

Thế nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, cô ta đã phải trợn mắt há mồm.

Bởi vì bên trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, không hề có một ai.

Vậy vừa nãy Dương Gian ôm Miêu Tiểu Thiện đi ra đâu rồi?

Nghĩ đến việc trước đó Miêu Tiểu Thiện từng bảo là bên trong phòng ngủ có quỷ, Lưu Tử cảm thấy khả năng việc này có thể là thật.

Cơn hoảng sợ bị phóng đại vô hạn ở trong lòng, cô ta không còn quân tâm được điều gì nữa, liền chạy như điên ra bên ngoài.

- Được rồi, hiện tại có thể mở mắt.

Giọng nói của Dương Gian xuất hiện bên tai, đến khi Miêu Tiểu Thiện mở mắt ra lần nữa, cô kinh ngạc vì phát hiện ra bản thân đang ở trong sân bóng rổ của trường.

Toàn bộ đèn của sân bóng rổ đã được bật, hiện tại chỗ này không có một ai, chỉ có hai người bọn họ.

Đối với việc thay đổi vị trí và xuất hiện ở một chỗ khác xa không tưởng trong một thời gian ngắn này, Miêu Tiểu Thiện đã có một chút miễn dịch. Mặc dù có hơi kỳ dị, nhưng cũng không kinh hoàng.

Miêu Tiểu Thiện dò hỏi:

- Chỗ này an toàn rồi đúng không?

Dương Gian xoa xoa trán mấy cái, sau đó tùy tiện ngồi lên hàng ghế của khán đài:

- Không biết nữa, nếu thứ kia muốn giết người thì toàn bộ thành phố này không có chỗ nào là an toàn đâu.

- Là bức tranh sơn dầu ở bên trong phòng ngủ của tôi hay sao?

Miêu Tiểu Thiện ngồi xuống, dựa vào người cửa Dương Gian, sau đó mới cúi xuống buộc lại dây giày.

Dương Gian nói:

- Đây chẳng qua là một trong rất nhiều bức tranh sơn dầu mà thôi. Đây là một loại nguyền rủa quỷ dị và khủng bố. Chỉ cần thứ kia xuất hiện ở chỗ nào là chỗ đó có người chết. Hiện tại chưa xác định được ngọn nguồn của nó, gần đây có rất nhiều người đang phải đau đầu vì thứ này đây.

Miêu Tiểu Thiện trầm mặc một chút rồi hỏi:

- Rất nguy hiểm đúng không? So với con quỷ ở Thất Trung thì thế nào?

- Đối với người bình thường mà nói, tất cả đều giống nhau, không khác gì cả. Nhưng đối với tôi mà nói, hai thứ này khác nhau rất lớn. Khi ở thời điểm trường Thất trung, tôi có thể cứu thêm được mấy người. Nhưng nếu bị thứ này để mắt đến, khả năng cao tôi cũng sẽ chết.

Dương Gian nói tiếp:

- Có những những lời Chu Chính từng giảng bài ở Thất Trung không?

Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu.

- Quy luật giết người của quỷ là cực kỳ quan trọng, nếu có thể biết được nó, cậu sẽ đảm bảo bản thân có thể sống sót trước mặt quỷ. Nhưng có một vấn đề chính là quy luật giết người của quỷ chỉ được tiết lộ khi tiếp xúc với nó.

Nói đến đây, Dương Gian ngẩng đầu nhìn lấy khuôn mặt đáng yêu kia của Miêu Tiểu Thiện.

- Quá trình tìm hiểu quy luật giết người của quỷ cần những người khác dùng mạng để kiểm tra. Có một số người vì không biết mà phạm phải sai lầm, chết một cách không rõ ràng. Có một số người đi đúng đường, sống sót đến cuối cùng. Nhưng đối với chuyện linh dị mà nói, tất cả mọi người chỉ có cơ hội thử một lần mà thôi.

- Không có ai vận khí tốt đến mức chỉ thử một lần mà kiếm ra được quy luật giết người của quỷ. Cho nên cách tốt nhất chính là tránh chuyện linh dị xa thật xa ra. Cậu cũng từng trải qua chuyện linh dị ở trường Thất Trung rồi nên chắc đã hiểu. Lúc này không phải là thời điểm nghĩ cho người khác, mà chính là cố gắng sống sót cho thật lâu. Nếu mấy cô gái kia không chịu nhận ân tình của cậu thì thôi, đừng có quan tâm đến bọn họ nữa.

- Nếu không, cậu cũng sẽ chết đó.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch