Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1031: Phân Phó

Chương 1031: Phân Phó

Sắc mặt Vương Tuyền thay đổi.

- Quỷ họa đang thức tỉnh đúng không?

- Không rõ lắm, trong hồ sơ tin tức về quỷ họa quá ít. Mặc dù trước đó thứ này cũng từng xuất hiện qua, nhưng không đạt được quá nhiều tin tức quan trọng. Tất cả mọi thứ đều cần chúng ta tự mình tìm tòi. Điều này chẳng khác gì việc chúng ta đang đối mặt với một con quỷ không biết.

Trong lòng hắn đang suy nghĩ, bản thân có nên trở lại căn phòng ngủ của Miêu Tiểu Thiện trên tầng năm và thu hồi lại bức tranh sơn dầu kia không.

Khi xử lý những chuyện linh dị khác, Dương Gian chưa bao giờ phải kiêng kỵ như thế này, cho dù là chuyện linh dị ở khách sạn Caesar cũng thế, hắn đều có gan xông vào bên trong.

Thế nhưng chuyện linh dị của quỷ họa lại khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ không đơn giản.

Thứ này chẳng khác gì một góc của núi băng vậy, nhìn bề ngoài của nó thì cực kỳ bình thường. Nó chỉ mới giết có mấy người mà thôi, thế nhưng khi tiếp xúc trực tiếp với nó, thì sẽ phát hiện ra bên trong thứ này có ẩn chứa điều khiến cho người khác phải tuyệt vọng.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.

"Dù mắt quỷ đã bị áp chế, trở nên vô dụng, nhưng mình vẫn còn lại hai con quỷ khác nữa. Ngoại trừ điều này ra, việc mắt quỷ rơi vào trạng thái chết máy tạm thời cũng tốt cho mình. Như vậy mình sẽ thừa một chỗ trống để áp chế một con quỷ khác."

Vốn dĩ hắn đang áp chế ba con quỷ trong cơ thể để hình thành nên sự cân bằng riêng của bản thân.

Nhưng hiện tại đã có quỷ họa giúp hắn áp chế mắt quỷ, điều này chẳng khác gì giúp hắn dọn dẹp ra một danh ngạch.

Điều này còn quan trọng hơn việc cầm mười cây quỷ nến.

Quỷ họa khắc chế hắn, nhưng hắn vẫn có thủ đoạn để khắc chế quỷ họa.

Với lại trong tay hắn còn có hộp âm nhạc, cho nên dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể chết được. Nếu hiện tại, ngay cả loại hàng nhái của quỷ họa mà hắn cũng không dám đụng, thì sau này lỡ bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị của quỷ họa thực sự, hắn chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.

Trong lúc Dương Gian đang bận suy nghĩ, Vương Tuyền ở bên cạnh luôn luôn giữ yên lặng, hắn ta không dám nói dù chỉ một câu.

Có đi lên tầng bốn hay không đều sẽ do Dương Gian đưa ra quyết định. Hắn ta không phải ngự quỷ nhân, cho nên không thể có chuyện người ngoài chỉ điểm cho người trong nghề được, bởi vì như vậy chỉ là hãm hại người khác mà thôi.

Nếu Dương Gian kiên trì không muốn đi lên tầng bốn, thì Vương Tuyền sẽ không do dự xoay người bỏ đi. Cho dù trên tầng năm và tầng bốn còn có khá nhiều học sinh bị mắc kẹt thì hắn ta cũng sẽ phải bỏ qua.

Dù sao nếu ngay cả ngự quỷ nhân cũng không có lòng tin khi đi vào trong đó, thì người bình thường như hắn ta có đi vào cũng chỉ chịu chết.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Dương Gian đưa ra một lựa chọn tỉnh táo nhất.

- Đi lên tầng bốn, chuẩn bị thật kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiếp xúc với lệ quỷ. Ngoài ra nói chuyện ít lại, đừng có nhìn bậy bạ, cũng đừng đi loạn.

Vương Tuyền gật gật đầu, sau đó ra hiệu một cái, ngay lập tức có hai người nhân viên đi theo ở phía sau vội vàng lấy đèn pin ra.

Tất cả những thứ này đều là hàng đặc chế, được làm từ vàng, sẽ không bị quỷ ảnh hưởng.

Dương Gian không tiếp tục phân phó gì nữa, mà trực tiếp bước về phía trước, đi lên tầng bốn.

Trước đó Tôn Vu Giai cũng leo ra cửa sổ ở tầng bốn, rồi sau đó bị té xuống. Cho nên chắc chắn ở trong tầng bốn này có thứ gì đó. Thậm chí khả năng cao là Tôn Vu Giai đã từng tận mắt nhìn thấy, nếu không cô ta sẽ đi cầu thang xuống chứ không có chuyện leo cửa sổ như vậy.

Vừa đi vào tầng bốn, Dương Gian cảm giác được hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

Ánh đèn leo lét, nhấp nháy liên tục, xung quanh yên tĩnh đến mức lạ thường. Đồng thời có một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập ở hai bên, không thể nào xua tan đi được. Đi đi lại lại thì cũng chỉ có tiếng bước chân của bọn họ quanh quẩn mà thôi.

Nhưng vừa đi được hai bước, Dương Gian đã dừng chân lại, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn lại.

Một cảnh tượng quỷ dị xảy ra.

Hành lang ở sau lưng đã biến mất không thấy nữa, ở đó chỉ còn lại một chiếc cầu thang sâu hun hút, không thấy đáy. Chiếc cầu thang này giống như vô cùng vô tận, kéo dài thẳng xuống tận vực sâu vậy. Không biết nếu đi theo cầu thang này thì sẽ đi đến đâu, có lẽ là chỗ sâu dưới địa ngục, hoặc là đến bên cạnh lệ quỷ.

Con ngươi của Vương Tuyền co rụt lại.

- Không thấy cầu thang đâu nữa?

Dương Gian không nói lời nào, chỉ tùy ý lấy ra một viên đạn, sau đó ném ra ngoài.

Viên đạn được làm bằng vàng, cho nên không thể bị lệ quỷ ảnh hưởng.

Rất nhanh, xuất hiện tiếng động khi viên đạn rơi xuống đất. Sau đó nó dừng lại ở bậc thang thứ tám, dường như bị thứ gì đó ngăn cản, không thể lăn tiếp xuống dưới.

Dương Gian nói:

- Cầu thang vẫn còn ở đó. Chỉ là chúng ta đang bị quỷ ảnh hưởng. Đây là một thứ tương tự như quỷ vực, khiến cho cảnh vật xung quanh bị ảnh hưởng, nhưng vẫn chưa đến mức có thể ảnh hưởng được hiện thực. Nếu ông đi xuống phía dưới thì vẫn có thể đi xuống được, nhưng đi đến chỗ nào thì ngay cả tôi cũng không thể biết.

Viên đạn vàng có thể dừng lại, là vì nó không bị quỷ vực ảnh hưởng. Nhưng người thì khác, cho nên dù có cùng đi chung một đường, nhưng kết quả sẽ không giống nhau. Đối với quỷ vực mà nói, hắn là người hiểu rất rõ.

Dương Gian không hề tỏ ra kinh hoảng.

- Cũng may quỷ họa này cũng không phải là quỷ họa lúc trước, nếu không phạm vi ảnh hưởng của quỷ vực sẽ không chỉ có hai tầng như này.

Loại tình huống quỷ dị như này hắn đã gặp được rất nhiều, lần trước khi đụng phải chuyện linh dị của quỷ gõ cửa hắn cũng từng gặp được.... Làm cách gì cũng không thể nào chạy thoát khỏi trường Thất Trung.

- Đi thôi, nếu đã vào rồi thì không cần nghĩ đến việc rút lui đâu.

Dương Gian không để ý đến việc cầu thang bị cụt mất kia.

Hắn biết một khi đi xuống phía dưới sẽ không hề có chuyện gì tốt. Chỉ có kẻ ngu mới làm theo ý của quỷ, đi xuống phía dưới.

Ngay khi Dương Gian mang theo đám người Vương Tuyền tiến hành lục soát trên tầng bốn.

Ở bên trên bậc thang nằm trong chỗ tối tăm của chiếc cầu thang cụt kia, một bóng người như ẩn như hiện ở trong bóng đêm. Không thể nào nhìn rõ bộ dạng của người này, nhưng một đôi tay trắng bệch, không chút huyết sắc lại cực kỳ bắt mắt. Nhìn bộ dạng của nó thì dường như là đã sớm đứng chờ ở đây từ lâu rồi.

Mà ở gần người này có một chiếc điện thoại đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Nhìn qua thì đây hẳn là điện thoại của người học sinh nào đó trong ký túc xá bỏ lại.

Có một ít người dường như đã đi theo cầu thang này xuống sâu phía dưới rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch