Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1033: Đi Lạc

Chương 1033: Đi Lạc

Nhưng mà cảnh sắc bên ngoài cửa sổ của những căn phòng khác lại là một khu đô thị phồn hoa với đèn đuốc sáng trưng.

Hai cảnh sắc này dường như không hề giống nhau.

"Không sử dụng được mắt quỷ, đúng là có chút không quen."

Dương Gian vô ý thức sờ sờ trán, thiếu đi sự xuất hiện của mắt quỷ, cho nên khi đi đường hắn phải cẩn thận hơn rất nhiều.

Bởi vì ở trong hoàn cảnh tối tăm như hiện tại, hắn chẳng khác gì người mù mất một nửa.

Một bước đi nhầm thôi, là có thể sẽ đi đến một chỗ nào đó mà hắn không hề biết.

Nếu hiện tại sử dụng được mắt quỷ, thì hắn sẽ không cần phải sợ sệt như vậy. Nhờ đó hành động cũng sẽ táo bạo, gan dạ hơn một chút. Và khi ở tầng bốn lúc nãy, hắn cũng có thể sử dụng mắt quỷ để quan sát qua một lượt là tất cả mọi thứ sẽ oke ngay.

Mọi chuyện diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Dương Gian không có gặp quỷ, cũng không hề bị quỷ tập kích. Hắn mang theo Vương Tuyền và hai người nhân viên đi vào tầng năm.

Bởi vì lối kiến trúc của các tầng là như nhau, cho nên tầng năm không khác tầng bốn là mấy. Nhưng trước đó hắn từng đi đến chỗ này rồi, cho nên biết bức tranh sơn dầu nằm ở đâu.

Không chần chờ chút nào, nhân lúc còn an toàn, Dương Gian đề cao tốc độ hành động, hắn đi thẳng đến căn phòng ngủ của Miêu Tiểu Thiện.

Chỉ cần bỏ bức tranh sơn dầu ở trên giường kia vào trong túi đặc chế, ngăn cách toàn bộ ảnh hưởng của lệ quỷ, thì quỷ vực ở đây sẽ biết mất, nhiệm vụ cũng theo đó kết thúc luôn.

Nhưng khi Dương Gian vào căn phòng lúc trước theo như trí nhớ, thì sắc mặt của hắn lại trầm xuống.

Vốn dĩ trước đó, khi đến đón Miêu Tiểu Thiện, hắn có đạp cửa một cái, khiến cho cánh cửa bị lõm xuống, hiện rõ hình dấu chân.

Nhưng hiện tại... Vết lõm trên cửa không còn nhìn thấy nữa.

Hắn không chút do dự đẩy cửa ra.

Suy đoán trong lòng của Dương Gian đã trở thành sự thật, bố cục ở bên trong phòng, còn có những thứ đồ trên giường đã không giống như những gì hắn thấy trước đó. Chứ đừng nói chi đến việc hắn có tìm ra được bức tranh sơn dầu ở trong đây. Bởi vì đây là một căn phòng lạ lẫm đối với hắn.

Nói cách khác, hắn đã đi nhầm phòng.

- Chúng ta đi lạc rồi à?

Vương Tuyền phản ứng rất nhanh, hắn ta nhìn thấy Dương Gian đang cau mày thì biết được, bọn họ đến sai chỗ.

- Tôi đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của quỷ họa rồi, cứ tưởng là nhân dịp nó còn chưa ảnh hưởng nhiều, lại tăng thêm tôi đã có mặt tại hiện trường thì có thể hạn chế được quỷ họa mà không gặp nguy hiểm. Nhưng hiện tại xem ra, ngay khi thứ này bắt đầu ảnh hưởng, nó đã thay đổi hoàn cảnh ở chỗ này. Nhưng đây cũng là việc không còn cách nào khác. Thứ này có được quỷ vực, nên ai cũng không thể nào đấu lại nó. Ngay cả cảnh sát quỷ cũng bị quỷ họa mang đi, chứ đừng nói chi đến chúng ta. Cho nên việc lạc đường là điều quá bình thường.

Sắc mặt của Dương Gian vẫn cực kỳ bình tĩnh, không hề vì chút đả kích nho nhỏ này mà dao động.

Sù sao quỷ họa cũng được coi là chuyện linh dị cấp S.

Vương Tuyền ngưng trọng nói:

- Vậy chúng ta nên làm cái gì đây bây giờ? Muốn tìm ra được quỷ họa ở bên trong quỷ vực của nó là điều cực kỳ khó khăn. Tôi có đọc qua tư liệu của nó rồi nên biết. Có lẽ đến khi đó chúng ta không tìm được bức tranh kia, mà ngược lại gặp phải quỷ thực sự.

Sắc mặt của hai người nhân viên đi theo phía sau cũng có chút mất tự nhiên, thậm chí trong lòng bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc chết ở đây.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường, một khi gặp phải quỷ, bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Gấp cái gì chứ, trước đó tôi đã nói rồi, quỷ vực của quỷ họa còn chưa đến mức độ ảnh hưởng hiện thực. Chỉ cần như vậy, mọi chuyện sẽ xử lý dễ dàng hơn rất nhiều. Với lại, nếu quỷ họa chỉ là một bức tranh, thì sẽ không thể nào có chuyện chạy loạn khắp nơi được. Hẳn là nó đang dùng quỷ vực để che giấu ở đâu đó, nếu chúng ta nghiêm túc tìm kiếm thì vẫn tìm ra.

Vương Tuyền nói:

- Nhưng chúng ta đã lạc đường rồi? Không thể nào xác định được căn phòng ngủ lúc trước nữa.

Dương Gian không nói lời nào, có nhiều thứ hắn không thể nào giải thích cho một người bình thường như Vương Tuyền nghe hiểu được. Hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn qua số phòng phía trước cửa, sau đó đưa tay gỡ xuống.

Tấm biến đánh số phòng kia đột nhiên thay đổi khi bị bàn tay quỷ của Dương Gian gỡ xuống.

Giống như nó biến đổi màu sắc vậy, vốn bên trên viết số 503, sau đó lập tức biến thành 603.

Vương Tuyền trợn tròn hai mắt.

- 603? Đây là tầng sáu, không phải tầng 5, sao có thể chứ? Rõ ràng vừa nãy chúng ta vừa xác định...

Dương Gian nói:

- Tôn Vu Giai không phải nhảy từ tầng bốn xuống, mà nhảy từ tầng năm. Chỗ vừa nãy của chúng ta cũng là tầng thứ năm.

Vương Tuyền nói:

- Thế nhưng tầng ba không nhận ảnh hưởng mà, nếu đi lên một tầng thì chắc chắn phải là tầng bốn, chứ sao thành tầng năm được. Dù có là quỷ vực cũng không thể nào thay đổi lớn như vậy chứ.

- Thực tế và quỷ vực đang chuyển hoá lẫn nhau, cho nên ông căn bản không phát hiện ra được rốt cục đây đang là tầng bốn hay là tầng năm. Loại thủ đoạn này trước đó tôi cũng từng xài rồi. Tôi có thể chồng chất 5 tầng lại thành một, mà không khiến chúng ảnh hưởng đến nhau.

Mở ra năm tầng quỷ vực, Dương Gian có tư cách vặn vẹo mọi thứ trong hiện thực và chồng chất năm cái vào cùng một chỗ mà chúng không ảnh hưởng đến nhau, đây là điều hoàn toàn có thể.

Vương Tuyền nhất thời á khẩu, không nói nên lời.

Loại tình huống quỷ dị này đã phá hủy đi thế giới quan của hắn ta. Dựa theo tư duy của người bình thường mà nói, ông ta căn bản không thể nào hiểu được điều này. Cũng chỉ có loại người như Dương Gian mới hiểu được nguyên lý của nó, đồng thời biết được nguyên nhân của chuyện này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch