Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1045: Không Rảnh Rỗi

Chương 1045: Không Rảnh Rỗi

- Tôi đã cho người gọi bạn cùng phòng của cậu đến, chờ cô ta đến tôi sẽ rời đi.

Một lần nữa trở lại căn phòng ngủ lần trước, Dương Gian phát hiện ra căn phòng ngủ này đã bị xử lý qua, có rất nhiều đồ vật đã bị lấy đi, phần lớn là sách vở tranh ảnh các thứ.

Mặc dù thiếu không ít thứ, nhưng không hề ảnh hưởng đến sinh hoạt.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Nhất định phải đi hay sao? Dù sao hiện tại cũng đã khuya rồi.

- Ừm.

Dương Gian không hề nói nhiều, chỉ hơi trầm mặc nói:

- Bước đến ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện không còn do tôi quyết định nữa rồi. Lúc nãy cậu cũng nhìn thấy rồi đó.

Miêu Tiểu Thiện rơi vào trầm mặc.

Trong phòng ngủ im ắng, bầu không khí có chút nặng nề, hoàn toàn không hề có cảm giác trùng phùng giữa hai người xa nhau từ lâu gặp lại, hay là vui sướng khi trở về từ cõi chết.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Dương Gian lập tức cầm lấy điện thoại vệ tinh đang phát ra tiếng chuông kia.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Dương Gian vẫn quyết định tiếp nhận cuộc gọi, hắn cảm thấy đây có lẽ là cuộc gọi nói cho hắn biết thông tin về quỷ họa.

Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lưu Tiểu Vũ.

- Dương Gian, là tôi đây.

Dương Gian lập tức nói:

- Tôi biết rồi, có gì thì nói mau lên. Bên này tôi vừa mới giải quyết xong chuyện, tâm tình không tốt lắm.

Lưu Tiểu Vũ trả lời:

- Cậu không có việc gì thì tốt, là như thế này, vừa rồi tổng bộ báo cho tôi biết, để tôi chuyển lời lại cho cậu tham gia cuộc họp vào sáng ngày mai, thời gian là tám giờ sáng, còn địa điểm thì cậu biết rồi đó. Nội dung của cuộc họp sẽ bàn về những chuyện linh dị phát sinh mấy ngày gần đây. Phó bộ trường cảm thấy chuyện này cần phải họp lại để bàn bạc.

Dương Gian nói:

- Không tham gia có được không? Cô biết đó, tôi cũng không có rảnh rỗi như mấy người mà hở tí là tổ chức cuộc họp.

Lưu Tiểu Vũ do dự một chút rồi nói:

- Tôi cảm thấy cậu vẫn nên đi thì hơn, bởi vì chuyện này không có đơn giản như thế. Nếu không tổng bộ sẽ không thông báo đến tất cả mọi người đâu.

Dương Gian nhíu mày:

- Biết rồi, cứ như thế đi.

- Được.

Bên phía Lưu Tiểu Vũ lập tức cúp máy.

Miêu Tiểu Thiện nhìn thấy Dương Gian để điện thoại xuống, nhịn không được nên hỏi:

- Lại có chuyện cần cậu xử lý nữa à?

Dương Gian nói:

- Không có gì đâu, chỉ là bên công ty mở cuộc họp nên bảo tôi đến đó một chuyến. Cậu cũng biết mà thời buổi hiện nay kiếm tiền đâu có dễ, lương thì thấp mà việc thì nhiều, yêu cầu cũng hà khắc. Nếu không phải làm tăng ca thì cũng là đi công tác các thứ, thi thoảng lại tổ chức cuộc họp, bắt phải tham gia. Phát phúc lợi thì không thấy làm gì nhiều, mà việc thì cả đống. Cho nên cậu phải học cho thật tốt, đừng có bỏ học như tôi, không có tiền đồ. Nói tóm lại, làm thuê là một con đường chết.

Miêu Tiểu Thiện dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.

- Cậu nói bậy, làm gì có chuyện khoa trương như thế.

Dương Gian thuận miệng nói:

- Nhưng cũng không tốt đẹp gì đâu.

Hai người ngồi trò chuyện với nhau một lúc, rất nhanh, có hai người nhân viên cùng hai nữ sinh đi vào. Một trong số đó là Lưu Tử đã chạy ra trước, người còn lại là Tôn Vu Giai, được Dương Gian cứu khi nhảy lầu.

Còn hai người khác là Trương Hà cùng Vương Duyệt đã hoàn toàn biết mất, không thấy đâu, khả năng trên đời này sẽ không còn hai người nữa.

Một người nhân viên nói:

- Dương tiên sinh, đã đưa người tới rồi.

Dương Gian nói:

- Được rồi, hai cậu có thể trở về.

Hai người nhân viên kia vội gật đầu, sau đó lưu lại Lưu Tử và Tôn Vu Giai rồi rời đi.

Dương Gian nhìn qua một chút, mặc dù mọi việc đã qua, nhưng cô gái tên là Tôn Vu Giai kia vẫn chưa có khôi phục, tâm tình vẫn rất tồi tệ, trong mắt còn chứa đầy nỗi sợ hãi, cả người khẽ run rẩy. Ánh mắt không thể kìm nén mà quét qua xung quanh, giống như đang nghĩ xung quanh bản thân có quỷ ẩn núp vậy.

Đây chính là di chứng điển hình của những người trải qua chuyện linh dị.

Tố chất tâm lý của mỗi người không giống nhau, nên mức độ kích thích sẽ khác nhau, đối với điều này Dương Gian đã cảm thấy quen rồi, nên không có quá nhiều kinh ngạc.

Ngược lại, cô gái gọi là Lưu Tử kia tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Bởi vì cô ta chạy ra khỏi phòng trước khi xảy ra chuyện, nên may mắn thoát được một kiếp. Mặc cô ta may mắn không có bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị, cũng không phải nhìn thấy quỷ, nhưng trong mắt cô ta vẫn có một chút e ngại.

Là đang e ngại Dương Gian.

- Mấy cô không cần phải khẩn trương đâu, hiện tại mà nói, căn phòng này là chỗ an toàn nhất trong các chỗ của ký túc xá, cũng như trong trường học. Chỗ này sẽ không còn quỷ xuất hiện, nên mấy người có thể yên tâm mà ở lại.

Dương Gian thuận miệng an ủi một câu, sau đó nói:

- Còn về phần vì sao lại mang mấy cô đến đây, điều này hoàn toàn là dựa vào mặt mũi của Miêu Tiểu Thiện.

- Lá gan của cô ấy tương đối nhỏ, cho nên hẳn mấy cô hiểu tác dụng của mấy cô khi ở đây rồi chứ. Có hiểu không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch