Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1046: Thay Đổi

Chương 1046: Thay Đổi

- Nếu mấy cô chịu động não một tí thì chắc chắn sẽ hiểu. Lúc này ở bên cạnh người của Miêu Tiểu Thiện là nơi an toàn nhất. Bởi vì một khi cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ xuất hiện, khi đó mấy cô cũng sẽ được nhờ, dựa vào đó mấy cô có thể đảm bảo bản thân còn sống sót. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng có ngu ngốc như lúc trước, cũng đừng cho là tôi đang kể chuyện ma. Nói ra có chút khó nghe, nhưng nếu người khác mà xảy ra chuyện, thì mặc người khác, không liên quan gì đến tôi, chết thì chết, tôi chẳng sao cả.

Nói xong, Dương Gian không định ở lại nữa, hắn đứng dậy, nhìn Miêu Tiểu Thiện một chút rồi nói:

- Tôi đi đây, có việc cứ gọi điện thoại cho tôi. Nhưng tôi hi vọng cậu sẽ không cần phải gọi điện thoại cho tôi, bởi vì không phải lần nào cậu cũng được may mắn như lần này đâu. Có đôi khi xảy ra chuyện mà ngay cả tôi cũng không thể nào chạy đến kịp thời. Còn nữa, thứ mà tôi cho cậu, nhớ cất cho kỹ, tại thời điểm mấu chốt hãy thắp nó lên, nó có thể cứu mạng cậu đó.

Nói xong, hắn không đợi Miêu Tiểu Thiện nói chuyện, liền nhanh chân rời đi.

Dường như Miêu Tiểu Thiện định nói gì đó với Dương Gian nên vội vàng đuổi theo.

- Khoan đã, Dương Gian.

Thế nhưng vừa bước ra bên ngoài đã không còn nhìn thấy một ai, chỗ này chỉ còn lại hành lang cùng với ánh đèn, đồng thời ngay lúc đó ánh đèn đột nhiên biến thành một màu đỏ tươi đẹp, rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Miêu Tiểu Thiện có chút thất lạc.

- Đi nhanh như vậy sao?

- Hắn, đi rồi?

Lưu Tử ở bên cạnh cũng hoảng sợ nhìn lấy hành lang trống rỗng.

Điều này không phù hợp với lẽ thường, dù đã nhìn qua mấy lần rồi, nhưng việc biến mất một cách quỷ dị như vậy vẫn khiến cho người ta cảm thấy kinh dị.

Tên Dương Gian này, vẫn còn là người sao?

Miêu Tiểu Thiện cũng đã tiếp nhận được những việc kỳ quái xuất hiện ở trên người của Dương Gian, cô nói:

- Cậu ấy đi rồi, vẫn giống như trước đây.

- Miêu Tiểu Thiện, người kia thực sự là bạn học cấp ba của cậu, rốt cục hắn là ai vậy?

Dù trong lòng có chút e ngại đối với Dương Gian, nhưng vì nhịn không được nên Lưu Tử vẫn hỏi Miêu Tiểu Thiện.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Tôi không có lừa cậu đâu, cậu ấy thực sự là bạn học cấp ba của tôi.

Lưu Tử lại hỏi:

- Vậy rốt cuộc là cậu có mấy người bạn học cấp ba ở trường cũ, sẽ không phải mỗi người đều như vậy chứ?

Miêu Tiểu Thiện trở về phòng, sau đó bắt đầu chỉnh sửa lại chăn mền:

- Tôi chỉ có 6 người bạn học cấp ba thôi, hiện tại là 5 người. Ngoại trừ Dương Gian ra, những người khác đều là người bình thường như tôi thôi. Còn Dương Gian, cậu ấy là người may mắn nhất, nhưng cũng là người xui xẻo nhất. Cậu ấy cũng không muốn trở thành bộ dạng như vậy đâu, chỉ là khi đó không còn cách nào khác.

Lưu Tử hơi kinh ngạc:

- Cái gì? Cậu chỉ có 5 người bạn học thời cấp ba, ngoại trừ người tên là Dương Gian vừa rồi đi kia cũng chỉ còn lại có bốn người? Không phải chứ, cậu học trường cấp ba nào thế, sao lại có ít học sinh như thế được.

Miêu Tiểu Thiện dừng tay một lát, đây là chuyện được chôn sâu trong lòng của cô, trước giờ cô chưa từng nói ra cho bất cứ người bạn nào trong trường đại học biết. Nhưng hôm nay cũng không cần phải giấu diếm nó làm gì.

Sau một hồi trầm mặc, cô mới nói với giọng khá thương cảm:

- Chết rồi, toàn bộ đều chết hết, trong vòng một đêm, toàn bộ trường học chỉ còn lại có mấy người bọn tôi thôi.

Chết? Đều chết?

Nghe nói như vậy, Lưu Tử đột nhiên cảm thấy lông tơ cả người đều đang dựng đứng, có một loại cảm giác không nói nên lời.

Cô ta thử hỏi:

- Là quỷ đúng không?

- Đúng thế.

Miêu Tiểu Thiện trả lời.

Trời ạ, thật là.

Lúc này, Lưu Tử đột nhiên có cảm giác, cả thế giới này đang bị điên vậy. Thật không nghĩ tới, người bạn dịu dàng ở trong phòng ngủ của cô ta lại phải trải qua một chuyên kinh dị, khó có thể quên như vậy.

Nếu như cô ta nghe được chuyện này vào thời điểm trước buổi tối ngày hôm nay thôi, thì chắc chắn cô ta sẽ không thể nào tin tưởng được.

Nhưng hiện tại, cô ta đã tin.

Tôn Vu Giai ở bên cạnh tỏ ra sợ sệt hỏi nhỏ:

- Cậu đã nhìn thấy thứ kia?

Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu:

- Thấy qua, nhưng không giống với lần này. Khi đó là một ông lão mọc đầy thi ban, cứ thế xuất hiện một cách bất thình lình ở trước cửa phòng học. Lúc đó chúng tôi còn đang tự học vào buổi tối.

- Thôi, đừng có kể nữa.

Lưu Tử vội vàng bịt miệng của Miêu Tiểu Thiện lại, đồng thời cầu khẩn:

- Hôm nay tôi đã bị kích thích đủ nhiều rồi, tôi không muốn bị thứ kia dọa cho điên đâu.

Sắc mặt của Tôn Vu Giai ở bên cạnh trở nên trắng bệch.

Bởi vì hôm nay con quỷ mà cô ta nhìn thấy không giống với con quỷ mà Miêu Tiểu Thiện miêu tả.

Điều này có nghĩa là gì.

Quỷ không chỉ có một con.

Thứ mà cô ta gặp không phải là trường hợp đặc biệt, trên thế giới này còn có rất nhiều thứ tương tự.

- Được rồi, tôi không kể nữa.

Miêu Tiểu Thiện tranh thoát khỏi tay của Lưu Tử rồi nói:

- Dương Gian nói rất đúng, các cậu nên mơ mơ màng màng, không biết bất cứ điều gì cả thì tốt hơn. Nếu không sẽ có ngày các cậu bị điên vì hoảng sợ thôi.

Mặc dù Miêu Tiểu Thiện khá dịu dàng, nhưng tố chất tâm lý, cùng sức chịu đựng lại mạnh hơn so với rất nhiều người.

Mà cũng phải thôi, ở lần trước, khi gặp phải chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, những người có sức chịu đựng yếu, tố chất tâm lý kém đã bị quỷ dọa cho sợ, không đi nổi và bị đào thải rồi còn đâu nữa.

Bảy người còn sống sót lại đều sẽ đạt được trưởng thành, thay đổi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch