Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1064: Thay Đổi

Chương 1064: Thay Đổi

Thời gian diễn ra cuộc họp lần này lâu hơn khá nhiều so với lần trước, phần lớn thời gian của cuộc họp đều dùng để thảo luận, bàn bạc xem nên xử lý chuyện linh dị quỷ họa như thế nào.

Vương Tiểu Minh dựa vào những manh mối hiện có cùng một chút thông tin nhận được từ nước ngoài để đưa ra những phương án mang tính then chốt, điều này khiến cho người ta không thể không nghi ngờ. Đây không phải là bọn họ hoàn toàn không tin tưởng vào năng lực của Vương Tiểu Minh, mà vì những điều đó chỉ là suy đoán của hắn ta, chưa được xác nhận, nên không ai muốn mạo hiểm làm chuột bạch cả.

Nhưng dường như lần này Tào Duyên Hoa cũng đã hạ quyết tâm rất lớn, hắn ta yêu cầu những vị ngự quỷ nhân có mặt tại thành phố Đại Kinh phải tìm ra ngọn nguồn của chuyện linh dị trong vòng ba ngày. Nếu có thể xử lý được nó thì càng tốt, còn không xử lý được thì cũng không thể để cho chuyện linh dị của quỷ họa bạo phát ra bên ngoài.

Đại khái, đến khoảng 11 giờ sáng thì cuộc họp mới kết thúc.

Hành động thăm dò quỷ họa cũng vì thế mà được bắt đầu một cách vô thanh vô tức.

Có người bị nó dọa cho lui, nhưng cũng có không ít người muốn tham dự vào chuyện này để tranh chức đội trưởng. Đường nhiên số lượng người có lựa chọn như Dương Gian, định làm một đầu ướp muối ở trong chuyện lần này là không hề ít.

Mặc dù đó chỉ là ý nghĩ riêng của mỗi người đối với chuyện này, nhưng dù sao cũng phải tiến hành thực hiện hành động.

Tào Duyên Hoa không mong tất cả mọi người sẽ liều mạng xử lý chuyện này, chỉ cần có một phần trong đây để tâm đến chuyện này là được rồi.

- Được rồi, cuộc họp ngày hôm nay sẽ dừng lại tại đây. Mọi người có thể trở về chuẩn bị và bắt đầu hành động. Ngoài ra, Khương Thượng Bạch và Dương Gian lưu lại, tôi có đôi lời cần trao đổi với hai người.

Cuối cùng, tên của Dương Gian và Khương Thượng Bạch đã bị hắn ta nêu ra.

Hai người đều hiểu, đây là vì Tào Duyên Hoa muốn làm công tác điều giải trước khi hành động.

Phùng Toàn đang chuẩn bị đi, nghe Tào Duyên Hoa nói vậy thì tỏ ra chần chờ một chút.

- Đại ca, sẽ không sao đấy chứ? Tạm thời tôi sẽ không rời đi quá xa đâu, tôi sẽ tạm thời đi loanh quanh trong tổng bộ, cho nên nếu có đánh nhau thật thì cậu nhớ kêu đấy nhé, tôi sẽ xông vào ngay.

Dương Gian nói:

- Yên tâm đi, không đánh nhau đâu. Anh hãy trở về khách sạn Bình An và chờ đi, tí nữa tôi còn cần tìm đến anh để bàn bạc về việc thành lập tổ đội cùng với chuyện của Đồng Thiến.

- Được rồi.

Phùng Toàn gật gật đầu, sau đó rời đi.

Hùng Văn Văn cũng được nhân viên phụ trách đưa ra khỏi phòng họp.

Nguyên bản căn phòng họp lúc nhúc người, hiện tại chỉ còn lại mấy người Dương Gian, Khương Thượng Bạch, Tào Duyên Hoa và Tần lão đang ngồi yên trên ghế. Còn phần Vương Tiểu Minh, dường như tên này không có hứng thú với những cuộc tranh đấu này, tên này rời đi còn nhanh hơn bất kỳ một ai, dường như đang chuẩn bị thứ gì đó cho chuyện linh dị của quỷ họa.

Đám người vừa rời đi, Dương Gian lập tức mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc bên trong phòng.

- Phó bộ trưởng, nếu ngài định khuyên can chuyện của tôi thì tôi nghĩ không cần thiết đâu. Dù ngài có khuyên cũng chưa chắc khuyên được.

Ánh mắt Tào Duyên Hoa hơi động:

- Đúng là cách làm của Hội anh em có hơi quá đáng, nhưng việc hai bên tiếp tục đánh nhau cũng không phải là cách, mọi thứ đều phải dựa vào đại cục làm trọng.

Dương Gian cười lạnh, nói:

- Nếu Hội anh em mà còn để ý đến cái gọi là đại cục làm trọng kia thì bọn họ không ra tay đâu. Bọn họ đã không thèm quan tâm đến thứ gọi là đại cục này rồi, vậy vì sao tôi lại phải để ý đến nó. Nếu Phó bộ trưởng ngài cảm thấy tôi dễ bị người ta ức hiếp đến như vậy, ngài có thể trực tiếp sa thải tôi được mà. Tôi không cần chức vụ đội trưởng gì đó đâu, tôi chỉ trở lại thành phố Đại Xương ăn nằm chờ chết thôi. Dựa vào trạng thái hiện tại của tôi, không dám nói sẽ sống đến bảy tám chục năm, nhưng sống thêm hai ba mươi năm là điều không thành vấn đề. Sẽ không đến mức bị người ta giết chết mà không hiểu gì như này đâu.

Khóe miệng Tào Duyên Hoa giật giật mấy cái.

Nếu hắn ta mà dám sa thải Dương Gian, thì chức vụ của hắn ta cũng đi tong luôn. Hiện tại, nếu tin tức Dương Gian muốn rời khỏi tổng bộ mà truyền ra ngoài, thì không ít người của các nước sẽ tranh nhau lôi kéo. Vả lại, lúc này đang là thời kỳ then chốt, ai biết được đâu, lỡ có một khâu nào đó xảy ra vấn đề dẫn đến một loạt chuyện cũng xảy ra vấn đề thì sao đây.

Cho nên hắn ta không muốn thấy cảnh Dương Gian và Khương Thượng Bạch đồng quy vu tận với nhau.

Tào Duyên Hoa lạnh lùng nói:

- Chuyện này còn chưa đến mức không thể hòa giải như vậy đâu. Thế này đi, cậu đưa ra điều kiện, tôi sẽ thảo luận cùng Hội anh em một chút, để bọn họ đền bù cho cậu. Khương Thượng Bạch, cậu lui trước đi. Chuyện này là do bản thân Hội anh em các cậu không đúng trước. Hẳn là cậu phải biết hậu quả của chuyện này nó nghiêm trọng như thế nào rồi chứ.

Khương Thượng Bạch nói:

- Có rất nhiều chuyện không phải do mình tôi làm chủ là được đâu. Nhưng tôi vẫn bày tỏ ý nghĩ của mình, nếu Dương Gian đồng ý hòa giải, thì tôi sẽ cố gắng giúp một tay.

Hắn ta biết, nếu tổng bộ đã nhúng tay vào rồi, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phức tạp. Hiện tại đã không còn việc giết chết Dương Gian là xong việc nữa, mà còn cân nhắc đến cái được và mất trong tương lai.

Cho nên khả năng hòa giải vẫn có thể xảy ra.

Dù sao, suy nghĩ từ nãy đến giờ rồi, tâm tình của hắn ta cũng đã tỉnh táo lại không ít.

Tào Duyên Hoa nói:

- Dương Gian, cậu nghĩ sao? Hội anh em đã phạm sai lầm, nhưng chỉ cần dạy dỗ bọn họ một chút là được. Đồng thời tôi có thể cam đoan với cậu, chỉ có lần này thôi, nếu còn có lần sau, không cần cậu ra tay, tôi sẽ đích thân hạ mệnh lệnh tiêu diệt Hội anh em.

Đối với hắn ta mà nói, dựa vào cơ hội lần này để chèn ép Hội anh em một chút là được, chứ còn việc tiêu diệt mà hắn ta nói kia là điều không thể.

Hiện tại đã đạt được mục đích chèn ép rồi, hắn ta không hi vọng mọi chuyện sẽ trở nên xấu đi.

Dương Gian nói:

- Trẻ con phạm sai lầm mới cần dạy dỗ, người lớn phạm phải sai lầm sẽ không chỉ có hai chữ dạy dỗ đơn giản như thế đâu. Hôm nay, tôi có thể còn sống sót mà ngồi tham gia cuộc họp lần này, không phải vì tôi là người được lựa chọn thành đội trưởng, mà là do tôi đủ cẩn thận. Nếu ngay cả tính mạng của bản thân mà cũng có thể bàn điều kiện, vậy thì Khương Thượng Bạch, nói cho tôi biết điều kiện của anh, để tôi xem điều kiện gì có thể mua được mạng của cậu.

Sắc mặt Khương Thượng Bạch khẽ nhúc nhích, trong ánh mắt của hắn ta có chút xấu hổ.

Cái tên Dương Gian này lại dám không coi hắn ta ra gì, mặc dù hắn ta có hơi kiêng kỵ một chút đấy, nhưng cũng không nên kiêu ngạo như vậy chứ, quá cuồng vọng.

Tào Duyên Hoa nói:

- Dương Gian, cậu đừng nghĩ những lời này của tôi là đang lảm nhảm cho cậu nghe, tôi biết cậu rất thông minh, nếu không vừa nãy đã đánh nhau rồi. Cậu cứ đưa ra điều kiện đi, chứ nếu đánh nhau tiếp cả hai bên cũng không có lợi đâu. Vả lại tôi cũng biết, sở dĩ cậu cắn chặt không chịu thả là vì sợ sau này Hội anh em sẽ trả thù cậu. Nhưng chỉ cần cậu đồng ý hòa giải, tôi có thể dùng danh nghĩa của tổng bộ để cam đoan với cậu. Va chạm giữa cậu và Hội anh em sẽ được kết thúc từ đây, giữa hai bên sẽ không có bất cứ hành động trả thù nào.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.

Hắn không tin bất kỳ một ai, cho nên không tin vào lời cam đoan kia. Hắn chỉ tin tưởng vào sự thật tàn khốc, đáng sợ kia, bởi vì sự thật sẽ không thể nói dối.

Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, việc nhờ vào một ai đó để phá hủy Hội anh em là điều cực kỳ khó khăn. Riêng là Tào Duyên Hoa lại càng khó.

Bởi vì giữa tổng bộ và những thế lực khác khả năng có khá nhiều mối quan hệ không minh bạch ở đây.

Cũng giống như mối quan hệ giữa hai công ty có mối làm ăn qua lại với nhau vậy.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào Tào Duyên Hoa và nói:

- Tôi không thích lựa chọn này. Nhưng nếu ngài đã để cho tôi đưa ra điều kiện, vậy thì đúng là tôi có một điều kiện. Nếu Hội anh em đáp ứng được, vậy tôi sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa.

Thay đổi ý định?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch