Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1067: Phiền Phức

Chương 1067: Phiền Phức

Dương Gian nói:

- Nghe cậu nói như vậy, tôi lại có chút không muốn đi.

- Đi mau đi, tôi không muốn về trễ đâu, nếu không lại bị mẹ tôi mắng đó.

Hùng Văn Văn nhanh chóng lôi kéo Dương Gian đi ra ngoài.

Nghĩ nghĩ một lúc, Dương Gian cảm thấy có bồi Hùng Văn Văn đi qua đó một chuyến cũng không chậm trễ việc gì của hắn hết. Buổi chiều hôm nay hắn không có bất cứ nhiệm vụ nào cả, mà hắn lại không muốn bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị của quỷ họa. Cho nên nhân cơ hội này tiêu phí chút thời gian cũng không tệ, miễn cho lúc nào đó xảy ra việc lại bị tổng bộ lôi ra làm tráng đinh.

Ngay khi Dương Gian quyết định đi gặp mẹ của Hùng Văn Văn.

Thì ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Bình an.

Sau khi trở về, Khương Thượng Bạch nhanh chóng tổ chức một cuộc họp nội bộ.

Nhưng do có một số người vì lý do cá biệt nào đó mà không có mặt, hoặc có một ít người xin phép nghỉ ngày hôm nay, cho nên hiện tại số lượng người trong phòng họp nhỏ cực kỳ thưa thớt.

- Tình hình đại khái chính là như vậy. Hiện tại Tào Duyên Hoa vẫn đang muốn đứng ra điều giải chuyện này. Điều kiện của Dương Gian là cây kéo quỷ. Mặc dù không biết hắn lấy được tin tức tình báo này từ đâu, nhưng phải nói là nó cực kỳ chính xác. Nếu không không thể nào có chuyện hắn đưa cho tôi bức hình này.

Khương Thượng Bạch lập tức kể lại tất cả mọi chuyện từ tối hôm qua đến giờ cho tất cả người bên trong phòng họp nghe.

Sau đó lôi ra một bức ảnh và bỏ nó lên bàn, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu.

- Tào Duyên Hoa đã đồng ý yêu cầu này của hắn. Hiện tại ông ta đang muốn tạo áp lực cho chúng ta, nếu chúng ta không đáp ứng điều kiện của Dương Gian, như vậy toàn bộ sản nghiệp của Hội anh em sẽ bị phong tỏa.

Bầu không khí trong phòng họp có chút ngưng trọng.

Bọn họ đã nghe được tin Hạ Thiên Hùng bị mất tích, còn Trương Kiến, Phí tổng, Lý Dao đã xảy ra chuyện cho nên tâm trạng không được tốt. Thậm chí có một số người nghe được phòng thanh nào đó nên đã xin nghỉ phép nghỉ, không có xuất hiện rồi.

Đây là bọn họ đang e ngại thủ đoạn của Dương Gian, cho nên tạm thời không dám lộ mặt.

Lúc này, ngồi ở ghế chủ trì là một người thanh niên trẻ, tuổi chừng hai mươi mấy, mặc một bộ âu phục, màu da có chút tái nhợt, khiến cho người khác cảm thấy giống như tên này đang bị bệnh vậy. Sắc mặt của người này cực kỳ bình tĩnh, giống như hắn ta cảm thấy những lời mà Khương Thượng Bạch nói chẳng là gì cả.

Tên người này là Phương Thế Minh, là tổng giám đốc của Hội anh em.

Phương Thế Minh hơi hé mắt rồi nói:

- Tên Dương Gian này thật là phiền phức. Chỉ là Tào Duyên Hoa đang muốn để cho chúng ta phải thỏa hiệp hay sao vậy? Hắn ta là cái thá gì chứ, một người bình thường mà tôi có thể bóp chết bất cứ lúc nào mà thôi. Cũng không thèm nhìn xem hiện tại đang là thời đại nào rồi mà còn ngồi chơi mấy cái trò cũ rích như này.

- Tạo áp lực? Hắn ta xứng sao? Nếu không phải lúc trước có sự giúp đỡ chúng ta thì ngay cả xây dựng tổng bộ hắn ta cũng làm không nổi. Vậy mà hiện tại lại muốn mượn tay Dương Gian để tạo áp lực cho chúng ta/

- Vậy ý của anh là sao?

Khương Thượng Bạch nhíu mày, hắn ta cảm thấy có chút bất an đối với thái độ cường ngạnh của Phương Thế Minh.

Phương Thế Minh cười lạnh:

- Không phải Dương Gian bảo cậu cho hắn biết câu trả lời chắc chắn trước 6 giờ hay sao. Vậy thì tốt, khi sắp sửa đến 6 giờ, tôi sẽ đích thân ra tay xử lý hắn. Không cần phải che giấu gì cả, cũng không cần giả vờ giả vịt. Hãy để cho Tào Duyên Hoa biết, mắt quỷ Dương Gian là do người của Hội anh em chúng ta giết. Không phục thì hắn ta có thể phái người đến mà xử lý thử xem.

- Lúc đầu tôi còn không quá để tâm vào chuyện của Dương Gian, định từ từ rồi xử lý sau, cũng không nhất thiết phải gấp gáp trong mấy ngày. Nhưng nếu tối hôm qua hắn nhảy nhót tưng bừng như vậy, thì cứ để hắn biến mất sớm một chút cũng tốt. Hắn chết, thì mọi chuyện sẽ được hóa giải. Tôi không tin Tào Duyên Hoa sẽ vì một người chết mà dám đối đầu với Hội anh em chúng ta. Không phải hắn ta thích thỏa hiệp hay sao? Vậy chúng ta lại thỏa hiệp một lần.

- Mặc dù Dương Gian gây ra khá nhiều phiền phức cho chúng ta, nhưng tôi rất thích phong cách làm việc của hắn. Muốn làm gì thì làm cái đó, không cần quan tâm quá nhiều, mấy người phải biết, chúng ta là ngự quỷ nhân, là ngự quỷ nhân chứ không phải người bình thường. Cho nên không cần phải quan tâm đế ba cái quy củ vớ vẩn đó đâu.

Trong lòng Khương Thượng Bạch có chút run, quả nhiên, không thể nào tồn tại việc hòa giải, chuyện giữa Gian và Hội anh em chỉ có một bên được phép tiếp tục tồn tại.

- Trước khi đến 6 giờ tối, tất cả mọi người phải lưu lại tại đây. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh Dương Gian lại thu được tin tức rồi làm ra cái hành động gì gì đó. Đối phó với loại người như hắn không thể nào để lộ ra phong thanh được. Lần trước cũng là vì mấy người chủ quan nên mọi chuyện mới thành như thế này đây.

Nói xong, hắn ta nhìn đám người với ánh mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Toàn bộ đám người đều câm như hến, không dám nói dù chỉ một lời.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch