Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1070: Câu Trả Lời Chắc Chắn

Chương 1070: Câu Trả Lời Chắc Chắn

Dương Gian trả lời:

- Dì cũng không có giao nó cho tôi, đây là sự lựa chọn của nó mà thôi. Nó có thể lựa chọn tổ đội với tôi, đương nhiên, nó cũng có thể từ chối. Tôi đến đây là vì muốn nói rõ một chút tình huống cho dì biết mà thôi. Nhưng tôi tin chắc rằng, nếu Hùng Văn Văn đi theo tôi, nó sẽ có thể sống được lâu nhất, còn đi theo những người khác, chỉ càng khiến nó chết nhanh hơn thôi.

- Đủ rồi, đội trưởng Dương, nếu cậu đã ăn xong và không có chuyện gì nữa thì mời cậu đi cho. Tôi sẽ không để Hùng Văn Văn đi theo cậu đâu.

Càng nghe Trần Thục Mỹ càng chán ghét, thậm chí có chút tức giận. Đây là điều khá bình thường, làm gì có ai lại tỏ ra cao hứng khi người khác bảo bảo là con mình sẽ chết sớm chết muộn gì gì đấy.

- Nếu, dì Trần đã không thích, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa.

Dương Gian cũng đã ăn cơm xong xuôi. Hắn lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Mới đi không được mấy bước, hắn liền dừng lại rồi nói:

- Đúng rồi, dì Trần, Hùng Văn Văn bảo khuôn mặt của dì rất xinh đẹp, điều này không hề sai, nấu ăn cũng ngon nữa. Mặc dù chúng ta chưa nói chuyện nhiều với nhau nhưng tôi biết dì là một cô gái tốt, có điều không phải là một người mẹ hợp cách. Có đôi khi dì nên lắng nghe ý kiến của con mình, không thể chiều chuộng, áp đặt như thế được, vậy là dì đang hại nó đấy.

Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.

Hùng Văn Văn vội vàng hô.

- Dương Gian, anh chờ một chút...

Trần Thục Mỹ lạnh giọng quát:

- Gì đấy? Ngồi xuống, ăn cơm.

Hùng Văn Văn sợ hãi co cổ lại, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

Trần Thục Mỹ nói:

- Con không thể cùng tổ đội với cậu ta, bởi vì cậu ta sẽ không chiếu cố con. Khả năng cao con sẽ gặp phải nguy hiểm khi đi theo cậu ta.

Hùng Văn Văn tỏ ra có chút không phục:

- Nhưng lời Dương Gian nói không hề sai.

Trần Thục Mỹ nói:

- Con nít con nôi thì biết cái gì, đây không phải là chuyện có sai hay không. Nó nó liên quan đến sự an toàn của con đấy, mẹ không thể làm nó một cách qua loa được. Tóm lại con cứ nghe mẹ đi, không sai được đâu. Con đừng nghĩ gì hết, cũng đừng có quan đến bất cứ điều gì. Mẹ sẽ từ chối bọn họ giúp, tránh cho việc con nói bậy nói bạ lại đắc tội với người ta.

Hùng Văn Văn thấy mẹ tức giận thì lập tức im thin thít, không dám nói lời nào, chỉ cắm đầu cắm cổ ăn cơm.

Thấy vậy, sắc mặt của Trần Thục Mỹ mới hòa hoãn được một chút, thế nhưng khi nghĩ đến cảnh vừa nãy cô ta lại đuổi khách đến chơi ra ngoài, khiến cho cô ta cảm thấy có chút hổ thẹn.

Dù thế nào đi nữa, người ta cũng là khách, vậy mà cô ta lại đuổi ra ngoài, điều này có chút hơi thất lễ?

Lúc này Dương Gian đã rời đi, hắn âm thầm lắc đầu đối với việc này.

Hiện tại xem ra việc tổ đội với Hùng Văn Văn đã là chuyện không thể nào rồi, không qua được cửa ải là mẹ của nó, không thể nào tổ đội với nó được. Dù sao đi nữa, Hùng Văn Văn cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể tự đưa ra quyết định cho bản thân được.

"Đáng tiếc."

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

Điều hắn cảm thấy đáng tiếc không phải là vì mất đi một người đồng đội, mà đáng tiếc cho một đứa bé như Hùng Văn Văn lại sắp bị một đám người lớn lợi dụng.

Nếu không tính hắn, thì tại tổng bộ có mấy người đủ khả năng, đủ thích hợp để làm đội trưởng của Hùng Văn Văn?

Khương Thượng Bạch? Tào Dương?

Liễu Tam? Hay là Lý Quân?

Có lẽ trong đám người đó, Lý Quân là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng thái độ làm việc của tên này lại cực kỳ trung thành. Điều này sẽ khiến cho số lượng nhiệm vụ rơi trên đầu hắn ta là cực kỳ nhiều, mức độ nguy hiểm cũng theo đó tăng cao.

Còn Dương Gian thì khác, hắn đã từ bỏ chức vị đội trưởng, nên chỉ cần phụ trách xung quanh khu vực thành phố Đại Xương là được.

Xung quanh một cái thành phố như thành phố Đại Xương thì có được mấy chuyện linh dị chứ?

Cho dù có cũng không phải lần nào đều sử dụng đến Hùng Văn Văn.

Nói cách khác, nếu tổ đội với Dương Gian, tần suất tiếp xúc với chuyện linh dị sẽ cực kỳ thấp.

Ngoại trừ điều đó ra, mỗi khi gặp phải nguy hiểm, Dương Gian đều có thể sử dụng năm tầng quỷ vực để mang Hùng Văn Văn rời đi khỏi chỗ nguy hiểm.

Thế nhưng Dương Gian không có ý định nói ra điều này, bởi vì có nói cũng vô dụng.

Trần Thục Mỹ không biết đến điều này, nên không thể biết được lựa chọn nào là tốt, lựa chọn nào là xấu. Cô ta chỉ dựa vào những lời mà người khác nói, sau đó đưa ra suy đoán của riêng cô ta. Cho nên thứ mà Dương Gian cảm thấy tốt, chưa chắc cô ta đã cảm thấy nó là tốt.

Một khi trong lòng cô ta đã nảy sinh ra thành kiến đối với Dương Gian, thì dù có nói chuyện thế nào đi nữa cũng sẽ trở nên vô dụng.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Dương Gian còn không biết là, ở tại tầng cao nhất của tòa cao ốc bình an. Bên trong phòng họp của Hội anh em, tổng giám đốc Phương Thế Minh đã đưa ra quyết tâm muốn xử lý hắn.

Lần này bọn họ không để lộ ra tin tức nào, cho nên hiện tại hắn vẫn còn đang mơ mơ màng màng.

- Phương tổng, là điện thoại của Tào Duyên Hoa. Hắn ta đang tạo áp lực với chúng ta.

Vào buổi chiều, Khương Thượng Bạch nhận được một cuộc gọi từ tổng bộ, đây là cuộc gọi được Tào Duyên Hoa đích thân gọi.

Phương Thế Minh khua tay nói:

- Chính cậu tự đối phó đi, tiện thể canh chừng bọn họ, đừng cho bọn họ rời đi. Tôi cần phải chuẩn bị một chút, nếu không có chuyện gì quá đặc biệt thì đừng làm phiền đến tôi.

Nhìn nhìn một chút thời gian, hắn ta lập tức đứng dậy, duỗi người một cái, sau đó rời khỏi phòng họp.

Hắn ta đi xuống phòng thu thập hồ sơ ở tầng dưới.

Trong kho tư liệu của Hội anh em có chứa rất nhiều hồ sơ tư liệu của ngự quỷ nhân trong nước. Ngoại trừ việc chúng được lưu trữ trên máy tính ra, Hội anh em còn xây dựng một căn phòng chuyện cất giữ những bản hồ sơ này. Để có được số lượng hồ sơ lớn như vậy, nếu không có được một lượng tiền tài hùng hậu cùng mạng lưới tính báo rộng lớn, sẽ không thể làm được.

Sau khi trải qua công đoạn kiểm tra thân phận xong, Phương Thế Minh đi vào trong phòng hồ sơ. Đến khi đi ra, trong tay hắn ta đã cầm một phần hồ sơ.

Trong túi hồ sơ có hai hàng chữ ghi rất rõ:

Danh hiệu: Mắt quỷ.

Họ tên: Dương Gian.

Đi vào một căn phòng gần đó và ngồi xuống, Phương Thế Minh lật tập hồ sơ của Dương Gian ra. Hắn ta không có hứng thú mấy đối với tư liệu cá nhân của Dương Gian, bởi vì hắn không cần phải nhớ kỹ thông tin của một người chết.

Hắn ta lôi ra một bức ảnh chụp từ trong tập hồ sơ của Dương Gian.

Đây là một bức ảnh chụp toàn thân của Dương Gian, không biết bọn họ thu thập nó từ chỗ nào nữa.

Đặt bức ảnh lên trên bàn, sau đó Phương Thế Minh không có nhìn nhiều vào nó, mà chỉ tập trung chú ý đến thời gian.

Hắn ta đang chờ đợi thời gian, chờ nó đến 6 giờ.

Còn vì sao?

Đó là bởi vì tổng bộ yêu cầu hắn ta phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn vào thời điểm đó.

Đến khi đó, Dương Gian sẽ chết, đây là câu trả lời chắc chắn nhất.

Nguyên nhân chỉ có như thế thôi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch