Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 211: Cuộc Họp 2

Chương 211: Cuộc Họp 2

Giám đốc Mã nhìn hắn ta một hồi, sau đó lại nói:

- Quỷ sẽ không chủ động trả thù người, đánh không lại nó chúng ta còn có thể bỏ chạy. Nhưng người thì khác, các người có thể gánh chịu được những tổn thất khi có một vị ngự quỷ nhân trả thù không? Vô duyên vô cớ giết người khác, sẽ bị người khác trả thù thôi.

Một người khác nói:

- Không cần bàn luận nhiều nữa, mọi người đều đưa ra thái độ của mình đi. Tên Dương Gian này thật sự đã hại chết 5 vị ngự quỷ nhân của câu lạc bộ chúng ta, tạo thành tổn thất rất lớn khiến cho người của câu lạc bộ chúng ta hiện tại thiếu thốn rất nhiều. Cho nên là giết hay là không giết thì mọi người hãy cho ý kiến, những ai đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương thì giơ tay đi.

Mấy người trên bàn hội nghị nhìn qua nhìn lại lẫn nhau một hồi, sau đó lần lượt giơ tay.

Trên bàn có mười mấy người, nhưng lại có hơn chín phần mười giơ tay, chỉ còn lại mỗi vị giám đốc Mã kia.

Sau một hồi do dự thì vị giám đốc Mã kia cũng chỉ còn cách giơ tay mà thôi.

Vương Tiểu Cường thấy được cảnh như vậy, hắn ta lập tức tươi cười, nói:

- Tốt, rất tốt. Nếu tất cả mọi người đều đồng ý ý kiến này, tôi sẽ cố gắng áp dụng phương pháp đặc biệt, trong vòng mười ngày mà thôi, các vị cứ đợi đi, trong vòng 10 ngày thành phố Đại Xương sẽ không còn người nào như hắn nữa.

Một người đàn ông to cao nhếch miệng cười, trong mắt tên này để lộ ra một sự tham lam và điên cuồng, hắn ta nói:

- Chủ tịch Vương, việc giải quyết Dương Gian, câu lạc bộ định ra giá bao nhiêu tiền? Nếu giá cả hợp lý, công ty chúng tôi cũng không ngại tiếp nhận mối làm ăn này.

Vương Tiểu Cường nói:

- Các cậu còn chưa được, năng lực không đủ, cậu đừng quên Hác Thiểu Văn đã tắt điện trong tay của hắn. Muốn đối phó với Dương Gian còn cần những thủ đoạn đặc biệt, chuyện này tôi sẽ tự mình an bài và sắp xếp cho ổn thỏa, mấy người cứ ngồi chờ tin tức là được.

- Cốc, cốc cốc, cốc.!

Lúc này lại có tiếng ai đó gõ cửa phòng họp.

- Ai vậy? Vào đi.

Sau một giây, Dương Gian lập tức đi từ bên ngoài đi vào.

Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ người ở trong phòng khách đều mở to hai mắt nhìn về phía hắn, không có một ai giấu được vẻ khiếp sợ trên mặt.

Chuyện này, lúc nãy bọn chúng còn đang bàn luận xem nên để cho tên Dương Gian này sống hay là chết, vậy mà lúc này người đi vào lại chính là hắn?

Vương Tiểu Cường cũng sửng sốt:

- Dương Gian?

Vương Tiểu Cường còn tưởng rằng là một thành viên nào đó của câu lạc bộ đi đến nhưng hắn ta tuyệt đối không thể nào nghĩ đến người đi vào lại là Dương Gian.

Chẳng lẽ hắn đã nghe được nội dung của cuộc hội nghị này rồi?

Nghĩ đến đây, toàn thân của Vương Tiểu Cường lập tức trở nên căng thẳng, nếu hiện tại Dương Gian ra tay, bọn họ không thể nào trở tay kịp, tổn thất của câu lạc bộ sẽ rất lớn, gần như xong đời.

Dương Gian híp mắt, vừa đi đến vừa nói:

- Mấy người nhìn chằm chằm vào tôi như vậy để làm gì chứ? Có phải là gần đây tôi phát dục nên đã đẹp trai hơn lúc trước hay không? Hay là mấy người đang lén lút bàn luận chuyện gì đó không thể để cho người khác biết? Vương Tiểu Cường, chủ tịch Vương, đã lâu không gặp, chủ tịch Vương sẽ không thấy phiền lòng vì sự hiện diện của tôi đấy chứ?

Vương Tiểu Cường lấy lại được một chút bình tĩnh.

- Dương Gian, cậu tới chỗ này làm gì? Cậu không phải là thành viên của câu lạc bộ, nơi này không chào đón cậu, cậu đi đi.

Nhìn biểu hiện của Dương Gian, hắn ta đoán chắc Dương Gian chỉ vừa mới đến, không nghe được chuyện mà bọn chúng bàn luận nãy giờ.

Dương Gian nói.

- Không ai hoan nghênh quỷ nhưng quỷ vẫn cứ đến, mấy người thấy có đúng không? A, sao lại có ảnh của tôi nằm trên này, ùi, đây là tư liệu về tôi mà. Sao vậy? Có phải là tôi đã đoán đúng rồi không? Có phải là mấy người đang tính toán làm gì đó với tôi đúng không?

- Rầm rầm rầm!

Những lời này của hắn vừa thốt ra, toàn bộ những người ở trong phòng bắt đầu đứng lên, sau đó đồng loạt giơ súng chỉ về phía Dương Gian.

Một tên đầu trọc tỏ ra hung dữ và nói:

- Lúc nãy bọn tao đang thương lượng có nên diệt trừ mày không đây, không nghĩ là mày lại chui đầu vào trong rọ, tự đưa đầu đến cửa. Vậy thì tốt rồi, nếu mày đã đến thì không cần phải đi nữa, chủ tịch Vương, ngài cũng không cần suy nghĩ biện pháp nữa đâu. 100 triệu, tôi sẽ thay ngài giải quyết tên này. Chỉ là một đứa học sinh cấp ba, lợi hại như thế nào được chứ? Trúng đạn, đầu nát, cũng sẽ chết như thường mà thôi nhưng sau khi hắn chết, chủ tịch Vương, ngài phải có trách nhiệm dọn dẹp con quỷ ở trong người hắn đấy, đừng để nó gây ra chuyện.

- Lôi Hổ muốn 100 triệu, công ty tôi chỉ cần 8000 vạn mà thôi, chủ tịch Vương ngài suy tính một chút.

Tên đầu trọc gọi là Lôi Hổ lập tức mắng:

- Mẹ nó, đến nước này rồi còn muốn đoạt mối làm ăn với tao?

Vương Tiểu Cường thấy tình huống như vậy, không thể nào chỉ đáp ứng một bên được cho nên hắn ta lập tức nói:

- Mấy người các người, nếu có thể giải quyết được hắn, tôi sẽ cho mỗi người 100 triệu.

Trên gương mặt của cả đám lập tức tỏ ra mừng rỡ:

- Chủ tịch Vương đúng là rất sảng khoái, được, cứ quyết định như vậy đi.

Dương Gian phất phất tay chào tất cả mọi người, sau đó nói:

- Khoan đã, từ từ, chờ một chút, đầu tiên mọi người chớ một chút đã. Ừm, nói như thế nào nhỉ, à... Sao tôi lại cảm thấy giống như bản thân tôi bị mấy người sắp xếp hết rồi vậy? Mọi việc đã xong xuôi chưa, hiện tại chỉ còn việc chia tiền nữa hay sao mà mấy người tính kỹ thế.

Việc Dương Gian đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn bộ người ở trong phòng họp đều cảm thấy ngoài ý muốn, cừa rồi bọn chúng còn đang bàn về việc có nên diệt trừ nhân tố không xác định của thành phố Đại Xương này hay không? Kết quả là bọn chúng chỉ vừa mới quyết định xong, người ta đã vào đến nơi.

Đây là trùng hợp hay là cố ý?

Dương Gian ngồi trên bàn họp, sắc mặt hắn không hề thay đổi, dù hiện tại hắn đang phải đối mặt với 5 6 khẩu súng đang chỉa về phía hắn.

- Đây là mấy người đang bàn luận về cách đối phó với tôi phải không? Mấy người đối phó với tôi, tôi cũng không dám có ý kiến, dù sao khi ra ngoài mấy ai mà lại không có một hai kẻ địch chứ. Nhưng điều mà tôi muốn hỏi chính là vì sao mấy vị lại muốn đối phó với tôi? Dường như tôi cũng chưa từng đắc tội mấy vị mà.

Hắn rất bình tĩnh, giống như hắn không có coi những người đang đứng ở đây và đang chỉ súng về phía hắn chẳng ra gì hết.

- Vương Tiểu Cường, anh là chủ tịch của câu lạc bộ, vậy anh có thể giải thích cho tôi biết một chút hay không? Nếu cứ để như vậy mà ra tay đánh nhau thì mấy tên thủ hạ của anh có vẻ chết khá là uất ức đó, có chút đáng tiếc, ít ra anh phải nói một chút để cho bọn họ hiểu được vì sao bọn họ lại chết chứ.

Vương Tiểu Cường trầm mặt:

- Thật ra anh cùng câu lạc bộ Tiểu Cường không có thù oán gì hết nhưng sự xuất hiện của anh lại vô tình ngăn cản một vài con đường của một số người. Cục diện của thành phố Đại Xương phải được nắm giữ bởi một ít người, không thể nào giao cho một anh học sinh cấp ba không có tý bối cảnh gì như anh quản lý được. Có thể anh vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của chuyện này nằm ở đâu, sự tồn tại của anh lại là một mối uy hiếp tiềm tàng với một số người. Một khi anh thông quan khảo hạch và trở thành Cảnh sát Quốc tế, anh sẽ tiếp quản trị an của thành phố Đại Xương. Mà một khi anh tiếp quản trị an của thành phố Đại Xương, điều này sẽ vô tình khiến cho lợi ích của một vài tập đoàn lớn bị ảnh hưởng. Đây chính là điều mà một vài người không muốn nhìn thấy. Dù sao anh là một nhân tố mà một vài người không thể khống chế, lý do này đã đầy đủ chưa?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch