Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 212: Chiến Đấu 1

Chương 212: Chiến Đấu 1

Dương Gian nhìn hắn ta và nói:

- Tranh giành quyền lợi à? Điều này đúng là rất phù hợp với lối suy nghĩ của những người trưởng thành như các anh, chỉ vì lợi ích mà cái gì mấy anh cũng dám làm, vậy thì mấy mạng người nhỏ nhoi tính là gì. Nói như vậy, cả nhà Nghiêm Lực, 4 người đều là do anh giết?

Vương Tiểu Cường nhìn chằm chằm vào hắn và nói:

- Cái chết của Nghiêm Lực không có liên quan đến câu lạc bộ, tôi là người có nguyên tắc, tuyệt đối không bao giờ ra tay với thành viên của câu lạc bộ, không phải là anh ta bị chết bởi vì lệ quỷ khôi phục hay sao?

Dương Gian cười lạnh nói:

- Chết vì lệ quỷ khôi phục? Cái tôi cần hỏi là một nhà bốn người của anh ta, chứ không phải riêng anh ta, anh cố ý không nghe thấy câu hỏi của tôi hay là không nghe thấy thật vậy? Lệ quỷ khôi phục thì chỉ chết mỗi mình anh ta chứ có liên quan con mẹ gì đến vợ con anh ta? Tôi vừa mới đi từ nhà anh ta tới đây, vợ và hai đứa con của anh ta đã bị giết và treo lên ngọn đèn nê ông, cũng đã chết vài ngày rồi, hiện tại thi thể đã hư thối. Anh nói cho tôi biết, là ai đã làm chuyện này?

Vương Tiểu Cường trầm mặt nói:

- Về chuyện này thì tôi cũng không hiểu rõ lắm, với lại chuyện đó không liên quan gì đến anh hết, anh vẫn nên lo lắng cho tình trạng hiện tại của chính mình đi. Câu lạc bộ cũng không phải là chỗ mà anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, thật ra cuộc họp hôm nay của chúng tôi là để bàn luận về những tổn thất của chuyện linh dị thôn Hoàng Cương, đồng thời quyết định loại bỏ nhân tố gây ra bất lợi như anh. Bởi vì anh chính là nguyên nhân gây ra cái chết cho bốn vị ngự quỷ nhân, gây ra một tổn thất rất lớn cho câu lạc bộ, ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người, cho nên anh cần phải cho chúng tôi một cái công đạo cho chuyện này.

Hiện tại số lượng ngự quỷ nhân đã càng ngày càng ít, cậy mà chỉ qua một chuyện linh dị ở một thôn làng nho nhỏ đã khiến cho câu lạc bộ Tiểu Cường chết mất bốn người, cùng với việc Trương Hàn bỏ đi, Nghiêm Lực chết, như vậy tổng cộng câu lạc bộ đã tổn thất những 6 người. Chuyện này không tính lên người Dương Gian thì còn tính cho ai được nữa.

Vương Tiểu Cường cần hắn chết để ổn định lại những thành viên của câu lạc bộ, tiếp tục duy trì sự vận chuyển của câu lạc bộ. Đương nhiên, vẫn còn nhiều nguyên nhân khác nữa, nhưng hắn ta cảm thấy chỉ cần nói ra lý do này thôi là đã đầy đủ rồi.

- Bàn giao, nếu câu lạc bộ mấy người muốn một cái công đạo, vậy thì tốt, tôi sẽ cho câu lạc bộ mấy người một cái công đạo.

Dương Gian cầm lấy mọt cuốn băng dính trên mặt bàn ném cho Vương Tiểu Cường.

- Nếu anh đã muốn băng dán, vậy thì cầm đi.

Lập tức tên đầu trọc tên là Lôi Hổ tức giận quát:

- Con mẹ nó, mày muốn chết à, đến chỗ này rồi mà vẫn còn phách lối như vậy hay sao. Chủ tịch Vương, anh còn dài dòng với loại người như hắn làm gì, nếu anh không ra tay thì tôi sẽ ra tay. Ngự quỷ nhân thì sao chứ, 5 6 khẩu súng chỉ thẳng vào đầu hắn rồi, hắn có là thần tiên cũng phải chết, hắn thật sự cho rằng chỉ có chút năng lực đó thì lập tức thành vô địch hay sao? Bọn tôi chơi không chết quỷ, chẳng lẽ cũng chơi không chết hắn hay sao?

Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta một chút:

- Chẳng lẽ mày không có tý não nào trong đầu hay sao? Mày là người bình thường mà cũng dám khiêu khích với ngự quỷ nhân? Có phải là mày đang cảm thấy cuộc sống của mày quá dài, hay là cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán nên đi tìm sự kích thích vậy?

Vương Tiểu Cường nói:

- Dương Gian, cậu thực sự rất thông minh, từ đầu đến cuối năng lực của cậu như thế nào chúng tôi vẫn chưa thể biết được, ngay cả Triệu Khai Minh cũng chỉ điều tra được những gì cậu ghi trong hồ sơ của Cảnh sát Quốc tế, mấy thông tin trong đó chỉ là những thông tin lặt vặt về bối cảnh sinh hoạt của gia đình cậu thôi. Còn liên quan đến con quỷ mà cậu khống chế thì chỉ nhận được hai chữ mắt quỷ, cho nên hồ sơ của cậu được xưng là cảnh sát mắt quỷ. Sau khi cậu đi ra khỏi thôn Hoàng Cương, chắc đã gặp được người anh của tôi. Mặc dù tôi không biết cậu và anh ta giao dịch cái gì nhưng chắc chắn cậu chưa thể nào khống chế con quỷ thứ hai được, vì vậy thời gian còn lại của cậu cũng không dài. Cho nên, người bình thường cũng không phải là không đối phó với cậu được.

Dương Gian ngồi phía trước bàn họp, chống cằm nhìn Vương Tiểu Cường.

- Vậy còn chờ gì nữa, xông lên đi, hôm nay, một là các người giết tôi ở đây, hai là tôi sẽ chơi chết toàn bộ mấy người.

Mục tiêu của hắn chỉ có Vương Tiểu Cường, còn mấy người khác, hắn không thèm quan tâm. Đã không phải là ngự quỷ nhân, có thêm nhiều người nữa cũng chỉ là pháo hôi.

- Cậu rất tự tin, Dương Gian, cậu đã trao đổi được cái gì từ người anh của tôi vậy?

Thứ Vương Tiểu Cường kiêng kị không phải là Dương Gian, mà chính là người anh của hắn ta.

Dương Gian nói:

- Có lẽ không đạt được cái gì hết, sao vậy? Anh sợ à? Thế nhưng anh cứ yên tâm đi, mặc dù tôi và Bruce Da có chút giao tình với nhau nhưng khi ra tay với anh tôi cũng sẽ không lưu tình đâu, anh có thể yên tâm mà làm những gì anh muốn.

Tròng mắt Vương Tiểu Cường hơi híp, hắn ta không nói gì nữa mà ra hiệu cho đám người Lôi Hổ.

Mặc dù đám người này không phải là ngự quỷ nhân, nhưng tất cả đều có tố chất chuyên nghiệp rất mạnh, ngự quỷ nhân bình thường cũng phải đau đầu khi đối phó với bọn họ, Dương Gian cũng không thể nào không quan tâm đến sát thương mà bọn họ gây ra hết. Trừ phi, con quỷ mà Dương Gian khống chế là một loại tồn tại khó giải thích, nhưng khả năng này gần như không thể xảy ra.

- Ra tay!

Đám người Lôi Hổ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lập tức lên đạn, đồng thời cũng lôi ra mấy thứ vũ khí đặc thù được chế tạo từ vàng ở bên hông ra.

Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc bộ vest, nhìn qua khá là giống nhưng lão tổng giám đốc của công ty, xí nghiệp nào đó, lúc này ông ta vội vàng nói ra.

- Khoan, khoan đã, cuộc tranh đấu giữa mấy người không có quan hệ gì với bọn tôi hết, có thể để cho bọn tôi rời đi đã rồi mấy người mới đánh nhau, có được không?

Bọn chúng chủ là những cổ đông của câu lạc bộ, chỉ giúp đỡ cho câu lạc bộ vận chuyển mà thôi, chứ không bao giờ, cũng không thể nào tham gia vào mấy vụ đánh nhau này được.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Mấy người nghĩ gì trong đầu vậy, cũng lớn cả rồi, còn mơ mộng như vậy nữa hay sao? Đương nhiên là không thể rồi, nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, không phải lúc nãy mấy người đã giơ tay biểu quyết đồng ý với quyết định của Vương Tiểu Cường hay sao? Đã giơ tay lên thì phải chịu trách nhiệm về mọi hậu quả của chuyện này chứ, giết người đến mạng, đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.

Nhưng còn chưa đợi cho hắn nói xong, một tiếng súng đã vang lên.

- Đoàng!

Một viên đạn bay chính xác vào trán của Dương Gian, lưu ở trên đó một lỗ thủng nhưng không hề có máu tươi chảy ra ngoài.

Dương Gian chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tên vừa mới bắn lén.

- Tôi còn chưa có nói xong mà mấy người đã ra tay rồi, biết lựa chọn thời cơ đó chứ.

Ngay lập tức có một cái bóng màu đen xuất hiện ở sau lưng người này, sau đó bắt đầu nhập vào trong cơ thể của người này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch