Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 219: Hồi Sinh 2

Chương 219: Hồi Sinh 2

Trên thân thể cường tráng lại mọc ra một cái đầu hói của một người đàn ông trung niên, nhìn như thế nào cũng thấy được nó không hợp lý cho lắm.

- Đây là năng lực con lệ quỷ thứ hai của hắn, chắc do ông may mắn mà hắn cũng hơi tham lam số tiền của ông nên ông mới có thể sống sót. Thế nhưng hắn đã làm ra hạn chế đối với thân thể của ông, nếu tôi đoán không lầm thì hắn có thể tùy ý đổi đầu của ông, tương tự hắn cũng dễ dàng gỡ cái đầu hói kia xuống mà thôi. Từ nay về sau, ông đã không thể nào thoát khỏi khống chế của hắn nữa, trừ khi ông chết đi.

Nói đến đây, tròng mắt Vương Tiểu Cường hơi híp, sau đó hắn ta lôi điện thoại ra, nhắn tin cho ai đó, lại nói tiếp:

- Chết nhiều người như vậy, cổ đông cũng chết gần hết rồi, sau lần quấy rối này của hắn chắc là câu lạc bộ sẽ phải giải tán. Hắn còn chưa chết, câu lạc bộ sẽ không thể nào dừng chân tại thành phố Đại Xương được. Hắn quá nguy hiểm, vừa mới trở thành ngự quỷ nhân không bao lâu mà đã có cách không chế con lệ quỷ thứ hai. Chẳng lẽ người anh kia của tôi lại cố tình giấu diếm tin tức giúp hắn, nếu không sao tôi lại không thể nào nhận được tin tức là hắn đã đi qua phòng thí nghiệm? Đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra ở trước cửa thôn Hoàng Cương vào ngày đó vậy? Nó có liên quan gì đến chuyện này hay không?

Trong lòng Vương Tiểu Cường cũng hiểu, dù chuyện gì xảy ra thì chuyện hôm nay vẫn chưa thể dừng lại ở đây. Mà người sống sót duy nhất là Mã Hữu Tài, ông ta cũng không chịu nói ra tình hình thực tế cho Vương Tiểu Cường nghe, không nói quá nhiều đến chuyện ông ta đã tiết lộ thông tin về Vương Nhạc. Bởi vì ông ta cũng hiểu hiện tại tính mạng ông ta đã nằm trong tay Dương Gian, được coi là phe của Dương Gian. Nếu ông ta dám nói ra tình hình thực tế của Dương Gian cho Vương Tiểu Cường biết, lỡ như Dương Gian biết được điều này thì ông ta sẽ chết chắc. Đây chính là mấu chốt trong việc bảo vệ tính mạng của ông ta, ông ta nhất định phải giấu diếm.

Trong lòng Mã Hữu Tài vẫn còn đang run rẩy, từ nãy đến giờ mà nỗi sợ hãi vẫn không hề giảm bớt được tý nào.

"Những tên ngự quỷ nhân này, cái nào cái nấy đều là quái vật, vì sao trước kia bản thân lại không có phát hiện ra chứ?"

Cho dù là con quỷ giấu trong thân thể của Vương Tiểu Cường đang ở trước mắt ông ta, nó có khả năng giúp cho Vương Tiểu Cường khởi tử hoàn sinh hay là con quỷ của Dương Gian vừa có thể tùy ý gỡ xuống đầu của người khác, lại có thể khiến cho người ta bị biến mất trong nháy mắt, còn có tên Vương Nhạc nữa, tên này thì ông ta không biết năng lực là g nhưng đám người này không thể nào là người được nữa, mà bọn họ đều là những con quỷ đội lốt người. Giết cả đống người mà không hề nháy mắt, dù chỉ một cái.

Vương Tiểu Cường bất chợt nhìn về phía ông ta:

- Giám đốc Mã, ông có muốn trả thù về những gì mà ông đã phải chịu đựng ngày hôm nay không? Nếu tên Dương Gian kia không chết, ông sẽ phải chịu sự khống chế của hắn cả đời, nếu giết chết hắn, có khả năng ông sẽ được an toàn.

Mã Hữu Tài run rẩy nói:

- Tôi, tôi không muốn dính dáng gì đến những chuyện như thế này nữa.

Vương Tiểu Cường nói:

- Tôi cũng không để cho ông phải nhúng tay vào đâu, ông đóng góp giúp câu lạc bộ 1 tỷ, chuyện này tôi sẽ xử lý thay ông. Đối với giám đốc Mã mà nói, mặc dù 1 tỷ là rất nhiều nhưng không phải ông không bỏ ra được. Ban đầu tôi muốn các cổ đông đóng góp lại với nhau nhưng hiện tại như ông thấy rồi đấy. Toàn bộ cổ đông của câu lạc bộ đã bị Dương Gian giết sạch. Hiện tại mấy công ty đó còn phải xử lý một đống việc kế thừa, phân chia gì đó, chắc bọn họ phải bận bịu một thời gian, nên bọn họ không có khả năng đóng góp giúp câu lạc bộ được. Hiện tại chỉ còn mỗi một mình giám đốc Mã là người sống sót, vậy ông không thể chối bỏ trách nhiệm gian khổ này được rồi.

Mã Hữu Tài không từ chối, nhưng ông ta lại không có trực tiếp đáp ứng.

- Tôi, tôi sẽ cố gắng làm.

Vương Tiểu Cường nói:

- Tôi sẽ cho giám đốc Mã ba ngày để chuẩn bị tiền nong, vừa vặn mấy ngày này tôi cũng cần phải làm một vài thứ chuẩn bị.

Sau khi nói xong, hắn ta tỏ ra bộ dạng ủy thác hết trách nhiệm cho Mã Hữu Tài, chỉ vỗ vỗ vai ông ta một cái, sau đó bỏ đi. Nhưng sau khi quay lưng lại với Mã Hữu Tài, sắc mặt của Vương Tiểu Cường trở nên tái xanh, hắn ta có cảm giác không thể đè nén được sát khí của bản thân hắn ta lại.

Nguyên nhân hắn ta còn sống rất đơn giản vì con quỷ trong người hắn ta chưa muốn từ bỏ cỗ thân thể này, chưa muốn vứt bỏ hắn ta. Còn thực tế mà nói hắn ta đã bị Dương Gian giết chết một lần rồi.

Mặc dù hắn ta có tên là Tiểu Cường nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn ta bất tử, chết càng nhiều càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ đến một lúc nào đó, hắn ta sẽ không thể nào sống lại được nữa.



"Lưu lại một tai mắt ở bên phía câu lạc bộ là ổn rồi, hiện tại đã không chế được Mã Hữu Tài, tạm thời lưu lại cho ông ta một mạng cũng được, không sao hết. Người như ông ta thì có cho thêm mấy lá gan nữa cũng chẳng dám làm loạn, mình không có nắm chắc khi khống chế một đám kia nhưng chỉ khống chế có một người thì chắc chắn không có sai sót."

Dương Gian lái xe vào trung tâm thành phố, hắn không có đi đến quán Bar hoa hồng gì đó để kiếm Vương Nhạc, bởi vì hành động này quá lỗ mãng. Hiện tại hắn chưa thể hiểu biết nhiều về tên Vương Nhạc này, chưa biết được năng lực của hắn ta là gì. Cách tốt nhất là chờ thêm hai ngày, chờ cho chuyện ở câu lạc bộ lan truyền ra ngoài, chắc chắn Vương Nhạc sẽ biểu thị một thái độ nào đó sau khi nghe được chuyện này. Đến khi đó, tên kia muốn làm bạn hay là kể địch thì chỉ cần nhìn thôi là đủ biết rồi.

Dương Gian cau mày tự hỏi:

"Lúc trước Vương Tiểu Cường có nói qua, bản thân mình đang vô tình cản đường một số người nào đó. Mặc dù mình không biết một số người này là ai nhưng chắc chắn sẽ có quan hệ với Triệu Khai Minh. Dù sao nếu mình thuận lợi trở thành Cảnh sát của thành phố Đại Xương thì tên Triệu Khai Minh kia chắc chắn phải rời khỏi. Hơn nữa lúc trước mình cũng đã có ma sát qua lại với hắn ta, hắn ta sẽ không thể nào cam lòng giao lại quyền quản lý thành phố Đại Xương cho mình một cách dễ dàng như vậy. Cho nên nếu như nói cái chết của Nghiêm Lực, có liên quan đến hắn ta thì cũng không phải là không có khả năng."

Còn về phần tại sao lại giết Nghiêm Lực, có lẽ còn có nguyên nhân sâu xa, thực tế là đang chỉ mũi về phía hắn mà mục đích cũng chỉ có một mà thôi.

Mượn đao giết người!

Giờ phút này trong đầu của Dương Gian đột nhiên xuất hiện bốn chữ này.

Nếu Triệu Khai Minh biết hôm nay hắn xảy ra xung đột với câu lạc bộ, chắc chắn hắn ta sẽ đang vui mừng hết sức đây.

"Không, không thể nào, Vương Tiểu Cường không thể nào ngu ngốc đến mức đó, hắn ta không thể tự nguyện bị lợi dụng như vậy được. Trừ phi... Hắn ta cũng là mơ mơ màng mang bị Triệu Khai Minh hứa hẹn chỗ tốt gì đó nên hắn ta mới tìm cơ hội diệt trừ chính mình. Mà bản thân mình, sau khi biết cái chết của cả nhà Nghiêm Lực có liên quan đến câu lạc bộ, chắc chắn sẽ đi tìm câu lạc bộ để tính sổ, chuyện này đúng là không thể nào trùng hợp hơn được nữa. Nếu không phải trùng hợp mà có sự sắp xếp thì kẻ đã sắp xếp ra chuyện này đúng là đáng sợ."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch