Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 220: Mật Báo

Chương 220: Mật Báo

Dương Gian nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi khẩn trương, càng suy nghĩ, hắn càng cảm thấy suy đoán của bản thân càng chính xác.

Nếu không, sao Triệu Khai Minh lại có thể nhẫn nhịn đến mức bị hắn tháo mất một chân mà vẫn núp lùm không chịu xuất hiện.

Nếu dựa theo tính khí của hắn ta mà nói, hắn ta nhất định sẽ tìm đến Dương Gian để báo thù, như vậy sẽ không khiến cho Dương Gian phải lo lắng nhiều.

Chỉ có loại ẩn núp như rắn rết không chịu ló đầu ra, âm thầm điều động thế lực ở khắp nơi đi đối phó với người một nhà mới là điều đáng sợ.

(DG: sợ gì chứ, main mà sợ... Làm gì có khái niệm đó... :)) )

Ngay lúc này điện thoại di động của Dương Gian chợt đổ chuông.

Không phải là điện thoại vệ tinh của Chu Chính, mà là điêkn thoại riêng của hắn, tên người gọi là Mã Hữu Tài.

Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư, hắn lập tức cảnh giác cao độ.

"Trước đó mình có đưa số điện thoại cho Mã Hữu Tài, hiện tại mình mới đi được một lát mà ông ta đã gọi cho mình rồi?"

Thế nhưng hắn vẫn nhận điện thoại, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Mã Hữu Tài:

- Alo, là Dương Gian, Dương tiên sinh phải không?

Dương Gian nói:

- Là tôi đây, giám đốc Mã, mới có một giờ không thấy tôi mà đã nhớ nhung như vậy?

Mã Hữu Tài nói:

- Dương tiên sinh, tôi có mọt chuyện rất quan trọng muốn thông báo cho ngài.

- Chuyện gì?

Giọng điệu của Mã Hữu Tài trở nên trầm trọng lại, giống như ông ta đang sắp sửa thông báo một chuyện động trời vậy.

- Lúc nãy cậu có đánh chết Vương Tiểu Cường ở câu lạc bộ nhưng hiện tại, hắn ta, hắn ta sống lại.

Nghe được câu này, Dương Gian chợt chấn kinh, ngay lập tức phanh xe lại. Chiếc xe dừng lại đột ngột trên đường, khiến cho chiếc xe phía sau thiếu chút nữa đâm vào xe của hắn.

Vương Tiểu Cường sống lại?

Không thể nào, ông ta đang đùa hắn hay sao? Chuyện như vậy sao có thể xảy ra được.

Chính tay hắn đã giết Vương Tiểu Cường, ngay cả đầu của hắn ta đều bị hắn gỡ xuống. Hắn còn bù thêm một phát súng vì để đảm bảo hắn ta chết hẳn. Dạng như vậy có là ngự quỷ nhân đi nữa cũng không thể nào sống được nữa, con quỷ kia bị lưu lại trong phòng họp nên không thể nào giúp hắn ta qua mặt hắn được.

Trong tình cảnh đó, chỉ có một con đường chết nhưng hiện tại Mã Hữu Tài lại bảo hắn ta sống lại.

Thế nhưng từ giọng điệu nãy giờ của Mã Hữu Tài mà nói, ông ta không hề nói dối.

Nhất định Vương Tiểu Cường đã sống lại, bằng không tuyệt đối Mã Hữu Tài không bao giờ dám nói như vậy, bởi vì nói cái này không có chỗ tốt nào với ông ta, người lại nếu để Dương Gian phát hiện ra ông ta đang nói dối, có thể hắn sẽ giết chết ông ta vì tức giận.

Dương Gian trầm giọng hỏi:

- Hắn ta sống lại như thế nào?

Mã Hữu Tài thông qua điện thoại kể lại sơ lược mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Dương Gian nghe.

Sau khi nghe Mã Hữu Tài kể xong, Dương Gian cũng hơi sững sờ một lát.

Như vậy cũng được?

Vậy mà con quỷ kia chủ động chạy ra giúp Vương Tiểu Cường sống lại, từ lúc nào lệ quỷ lại trở nên tốt bụng như vậy, từ đâu mà hắn ta có thể kiếm một con quỷ giúp đỡ người khống chế? Hơn nữa còn có khả năng cứu sống ngự quỷ nhân bị chết.

Mã Hữu Tài lại nói:

- Chẳng những Vương Tiểu Cường sống lại, hắn ta còn muốn tôi đóng góp cho câu lạc bộ 1 tỷ trong vòng ba ngày để hắn ta nghĩ cách đối phó với ngài.

Dương Gian nói:

- Đây là chuyện bình thường thôi, nếu hắn ta không chết thì đương nhiên sẽ tìm cách trả thù. Dù sao hôm nay tôi cũng đã đạp cho câu lạc bộ của hắn ta bị sập, đổi lại một người khác họ cũng sẽ làm như vậy thôi. Thế nhưng ông có thể thử nhắc nhở hắn ta một câu, bảo là toàn bộ chuyện này đều là mưu kế của Triệu Khai Minh, tên kia muốn mượn đao giết người, thử xem Vương Tiểu Cường phản ứng như thế nào? Nếu đến lúc đó mà hắn ta vẫn lựa chọn đối phó tôi, ông cứ gọi điện thông báo cho tôi một câu là được.

Mã Hữu Tài nói:

- Dạ dạ nhưng tên Triệu Khai Minh mà ngài nói tới có phải là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương hay không?

Dương Gian nói:

- Đúng rồi, chính là tên đó đó, trừ hắn ta ra thì còn ai vào đây nữa? Hiện tại thành phố Đại Xương do một mình hắn ta quản lý về chuyện linh dị, có thể nói là quyền cao chức trọng. Tin tức của ông hôm nay rất có tác dụng với tôi, nếu ông vẫn cứ tiếp tục thành thật như vậy, cỗ thân thể kia cũng sẽ thành thật để cho ông điều khiển. Còn về phần giúp đỡ cho cậu lạc bộ 1 tỷ, ông cũng không cần nghĩ nhiều cho mệt, ông mà giao ra là ông chết chắc, làm sao mà tôi có thể cho phép ông dùng tiền để giúp đỡ tên Vương Tiểu Cường đối phó với tôi.

Mã Hữu Tài giật mình, vội vàng nói:

- Vâng, vâng tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm lý do để cự tuyệt.

Dương Gian nói:

- Được rồi, tôi biết rồi, cứ như vây đi, tôi còn đang lái xe. Vừa lái xe vừa nghe điện thoại là rất nguy hiểm, đây là hành động vi phạm luật giao thông, tôi cúp máy đây.

Loại người như cậu còn sợ luật giao thông ư?

Ngay cả luật hình sự cũng có ngăn cản được việc cậu giết người đâu?

Mã Hữu Tài vội vàng hỏi:

- Dương tiên sinh, từ từ, ngài từ từ hãy cúp, tôi có chuyện muốn hỏi ngài, về cái đầu của tôi ấy, tôi phải làm gì với nó đây? Nó có bị rơi xuống hay không?

Dương Gian nói:

- Đương nhiên là nó sẽ rớt rồi, ông hãy kiếm một ông bác sĩ nào đó khâu lại cái đầu đi, tránh cho lúc nào đó không cẩn thẩn cúi đầu xuống rửa mặt thì nó lại rớt mất.

Hắn không tiếp tục nói chuyện với Mã Hữu Tài nữa, sau khi nói xong câu đó là cúp điện thoại ngay.

Trước tiên cứ thả cho tên giám đốc Mã này tự tiện hành động một chút đã, cho ông ta hiểu rõ được tình trạng của bản thân thì ông ta sẽ biết làm như thế nào.

Lần này cách làm của Mã Hữu Tài đúng là rất chính xác.

Bởi vì việc hôm nay hắn vô tình đụng phải đám người Vương Tiểu Cường đang bàn luận đối phó hắn, chuyện của Nghiêm Lực cũng chưa hỏi rõ ràng được. Nhưng thông qua chuyện này hắn cũng đã xác định được, cái chết của Nghiêm Lực, không liên quan gì đến câu lạc bộ mà do phe thứ ba. Còn phe thứ ba này, 90% sẽ là Triệu Khai Minh.

Dương Gian thầm nghĩ:

"Xem ra cần phải gặp mặt Triệu Khai Minh một lần nữa mới được."

Thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị lái xe trở lại tiểu khu, điện thoại di động lại tiếp tục vang lên, điện thoại nhận được tin nhắn.

Là của Trương Vĩ.

"Anh ruột, cứu mạng, tôi đang bị tạm giam ở sở cảnh sát."

"Tiểu tử này đang làm chuyện gì vậy, đang yên đang lành chạy vào sở cảnh sát ở trong đó làm gì chứ?"

Tạm thời Dương Gian không muốn để ý tới Trương Vĩ, dù sao hắn ta cũng chỉ bị nhốt ở trong sở cảnh sát mà thôi, còn không thể chết được. Nhưng sau đó hắn lại nhìn đến vị trí mà Trương Vĩ bị tạm gian, đó là chỗ của Lưu Kiến Minh, Lưu đội trưởng, lúc nãy hắn còn đang định đi tìm Triệu Khai Minh. Hắn nhớ dường như Lưu đội trưởng cũng là cấp dưới của Triệu Khai Minh thì phải, như vậy có lẽ anh ta có thể liên hệ Triệu Khai Minh. Nghĩ tới đây, Dương Gian đánh tay lái, quay đầu lái xe đi sang hướng khác.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch