Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 239: Ba Vị Giám Đốc

Chương 239: Ba Vị Giám Đốc

Dương Gian híp mắt, âm thầm tính toán trong lòng. Không thể nghi ngờ vụ mua bán này chính là một trong những vụ có lợi nhuận lớn nhất mà hắn từng làm từ trước đến nay. Mức độ nguy hiểm thấp nhưng lợi nhuận lại cực kỳ cao. Một khi thành công, hắn sẽ không cần phải vì tiền bạc mà bôn ba nữa.

Mặc dù lúc trước đã kiếm lời mấy ức nhưng mà hắn đã dùng số tiền đó để mua vàng hết cả rồi, số vàng đó lại không thể nào so sánh được với lượng vàng mà hắn cần tiêu hao trong tương lai, hắn còn thiếu rất nhiều.

Dương Gian duỗi ra 4 ngón tay và nói:

- Bốn phần mười, toàn bộ tiểu khu, tôi muốn bốn phần mười.

Trương Hiển Quý lập tức lắc đầu và nói:

- Không được, cái giá này quá đắt, nếu là 4 phần thì tôi sẽ lỗ vốn. Ban đầu tôi cũng đã đầu tư rất nhiều vào chỗ này rồi, hiện tại còn phải đầu tư tiền vào đợt này nữa. Mà toàn bộ nguy hiểm trong chuyện này đều do tôi gánh chịu hết, cho nên nếu trả 4 phần lợi nhuận thì tôi sẽ không có lời.

Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng sẽ dẽ dàng nói chuyện với Dương Gian, không nghĩ khi phân chia lợi nhuận thì Dương Gian lại hung ác đến như vậy. Có lẽ ông ta đã nhìn nhầm.

Dương Gian nói:

- Tôi có thể khiến cho hai người đầu tư kia dùng một cái giá thấp không tưởng để bán cho chú, tôi cũng có thể cam đoan với chú, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tiểu khu này khi chuyện linh dị ở thành phố Đại Xương không còn bị che giấu nữa. Đến lúc đó giá cả của những căn nhà này sẽ là một điều không thể tưởng tượng, làm ăn thì phải công bằng. Hiện tại chú mất tiền đầu tư nhưng mà tương lai chú lại thắng lớn.

Trương Hiển Quý suy nghĩ một lát, sau đó nói:

- Bất kể là thế nào thì tôi sẽ không bao giờ đáp ứng cậu nếu cậu vẫn còn giữ giá tiền này. Trừ phi cậu dùng hành động thực tế gì đó để chứng minh, để thuyết phục tôi. Cậu phải có năng lực để hưởng lợi nhuận như vậy, nếu không thì tôi sẽ ra giá lần nữa.

Dương Gian nói:

- Chuyện đó là đương nhiên, bởi vì hiện tại chú vẫn còn chưa có kiến thức nhiều về chuyện linh dị nên chú mới nói như vậy. Chờ sau này chú hiểu được chuyện linh dị là như thế nào thì lúc đó chú sẽ hiểu thật ra cái giá bốn phần mười này cũng không có nhiều.

Trương Hiển Quý cười, đưa tay cho Dương Gian và nói:

- Nếu cậu đã nói như thế thì tôi sẽ thử tin tưởng cậu một lần. Như vậy, hợp tác vui vẻ.

- Hợp tác vui vẻ.

Hai người bắt tay nhau. vụ làm ăn này đã coi như đạt thành sơ bộ rồi.

Dương Gian có chút bội phục sự can đảm của Trương Hiển Quý, nếu đổi lại là một người nào khác chắc chắn sẽ không dám từ bỏ một cái giá lớn như vậy đâu. Vụ làm ăn này, vì đầu tư khá lớn cho nên lợi nhuận đạt được sẽ là không thể tưởng tượng nổi.

Trừ phi... Trương Hiển Quý đã biết trước được chuyện linh dị sẽ bạo phát trên toàn cầu nên mới dám sắp xếp bố cục như vậy. Thế nhưng dưới tình huống như vậy mà ông ta lại có thể phát hiện ra được một cơ hội buôn bán đang len lỏi giữa chuyện linh dị, không thể không nói ánh mắt của Trương Hiển Quý xác thực rất độc.

Dạng người như ông ta, có thể trở nên giàu có cũng không phải chuyện gì quá ngẫu nhiên, đó là kết quả tất yếu.



Khi ba người vừa vào thì lập tức có một nhân viên bán hàng đứng ra chào hỏi:

- Xin chào ngài, Trương Tổng.

Trương Hiển Quý gật nhẹ đầu, rất giống phong phạm của tổng giám đốc, đúng là hiện tại không ai có thể nghĩ đến hình ảnh lão tổng này cũng có lúc nằm rạp trên sàn chơi mấy trò biến thái với người giúp việc.

Lúc này có một nữ quản lý tiêu thụ mặc trang phục công sở vội vàng tới chào đón, trông người này cũng có chút tư sắc. Cô ta nhỏ giọng nói với Trương Hiển Quý.

- Trương Tổng, Tiền tổng và Tần tổng đang ngồi nghỉ ở trên tầng 3, ngài có muốn lên đó không?

Trương Hiển Quý kinh ngạc nói:

- Hai người bọn họ cũng đến rồi à? Đến lúc nào vậy?

Người quản lý tiêu thụ này nói:

- Tiền tổng đến lúc sáng, còn Tần tổng cũng vừa đến cách đây không lâu, đều ở lại đây ăn cơm trưa.

Trương Hiển Quý nói:

- Được rồi, tôi hiểu rồi, chỗ này đã không có chuyện của cô nữa, cô đi trước đi.

Người quản lý tiêu thụ kia nói:

- Vâng, Trương Tổng.

Trương Hiển Quý quay đầu lại và nói:

- Thật sự trùng hợp, vừa vặn tôi cũng đang muốn tìm bọn họ để nói chuyện công trường. Cậu không ngại khi lên đó cùng tôi chứ?

Dương Gian nói:

- Nếu người quan trọng đều đã xuất hiện ở đây hết cả rồi, chúng ta cũng nên bàn chuyện làm ăn

Trương Hiển Quý cười nói:

- Người trẻ tuổi lúc nào cũng nóng vội. Nếu cậu có thể làm như vừa nói thì không còn gì tốt hơn, nhưng chuyện lớn như vậy sao có thể giải quyết chỉ trong một ngày. Đây là chuyện khó có thể xảy ra, chuyện làm ăn không đơn giản như cậu tưởng đâu.

Sở dĩ ông muốn hợp tác với Dương Gian, không phải ông ta thật lòng muốn chia lợi nhuận với hắn. Mục đích chủ yếu là mua bảo hiểm cho gia đình ông .

Nếu Dương Gian đủ khả năng giải quyết chuyện linh dị, đương nhiên Trương Hiển Quý sẽ không chút do dự nào khi thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài loại nhân tài đặc thù như hắn.

Còn về 4 thành lợi nhuận mà ông ta phải đưa ra đó chỉ được thực hiện khi ông ta có thể nắm giữ hoàn toàn tiểu khu này.

Thế nhưng trong lòng Trương Hiển Quý, ông ta cảm thấy khả năng Dương Gian thành công không cao, dù sao hai lão hồ ly đó chẳng dễ đối phó, nếu không ông ta cũng không chật vật đến vậy.

Khi mấy người đi đến tầng 3, chuẩn bị đi vào phòng khách thì bị hai người bảo tiêu mặc áo đen, đeo kính đen đứng chắn ở cửa. Hai người này ngăn cản 3 người Trương Hiển Quý, Dương Gian và Trương Vĩ lại, sau đó nói:

- Trương Tổng, xin ngài dừng bước, lão tổng của chúng tôi đang họp ở bên trong.

Trương Hiển Quý sầm mặt lại, trầm giọng nói:

- Có vẻ như Tiền tổng cùng Tần tổng càng ngày càng kiêu ngạo, ngay cả công ty của mình tôi cũng không thể đi vào. Lại dám mới hai tên bảo tiêu đến canh cửa, hai người họ đang làm gì? Tránh ra, nếu không tôi sẽ để cho hai cậu nhảy từ đây nhảy xuống.

Nói xong, ông ta dùng tay chỉ về phía của sổ ở bên cạnh.

Sắc mặt của hai người bảo tiêu lập tức thay đổi, không dám cản trở nữa.

Trương Hiển Quý đẩy cửa, đi vào, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi một cách chóng vánh, khôi phục lại bộ mặt tươi cười, ông ta nói:

- Ha ha, ngọn gió nào lại thổi hai vị Tiền tổng cùng Tần tổng bay đến công ty tôi vậy. Hai vị lại có thời gian rảnh rỗi đến đây uống trà, à đúng rồi, chỗ này của tôi vừa vặn có một ấm trà không tệ, lần này phải mời hai người nếm thử mới được.

Trong phòng, lúc này có hai người đàn ông trung niên mặc quần tay, áo vest hẳn hoi, lúc này cả hai người đang ngồi hút thuốc trên sopha, dường như cả hai đang bàn luận chuyện gì đó.

Nghe Trương Hiển Quý nói vậy, một người đàn ông mập, lùn, đầu hói cười ha hả và nói:

- Trương Tổng, ông đến thật đúng lúc, nãy giờ hai người chúng tôi bàn luận về ông đây, trà của ông vẫn nên để tý nữa hãy uống, lại đây ngồi nào.

Trương Hiển Quý vừa cười vừa nói:

- Vậy à, tôi mà cũng có thứ đáng để cho Tần tổng nhớ thương tới hay sao vậy? Tôi thật tò mò muốn biết.

Người đàn ông hơi gầy, da ngăm đen ngồi hút thuốc ở bên cạnh mở miệng nói:

- Trương Tổng, lúc trước tôi cùng Tần tổng đang bàn luận về chuyện của công trường. Theo tôi thấy việc tạm ngừng xây dựng ở công trường, đình chỉ buôn bán, hai việc làm này có chút không được hợp lý cho lắm. Nhà nào nên bán thì chúng ta phải bán, chứ tiểu khu lớn như vậy chúng ta cũng đã bỏ vào một số tiền lớn, không thể để việc chỉ mất tích có mấy người làm ảnh hưởng đến buôn bán của chúng ta được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch