Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 241: Trò Vui

Chương 241: Trò Vui

Lúc này, tổng giám đốc Tần không chỉ thấy trên ghế sopha, mà còn trên mặt đất, trên vách tường, thậm chí là trên cả trần nhà đều dính đầy máu tươi. Chúng còn chưa bị khô, giống như chuyện này chỉ vừa mới xảy ra cách đây không lâu, hơn nữa nước trà ở trong cái chén lúc nãy của ông ta cũng không còn nữa. Mà thay vào đó chính là máu tươi sền sệt.

- Tí tách, tí tách!

Âm thanh máu tươi nhỏ từng giọt, từng giọt từ trên trần nhà xuống sàn, có một ít rơi vào cái đầu hói của tông giám đốc Tiền. Ông ta dùng tay xoa xoa cái đầu hói, sau đó nhìn vào bàn tay của ông ta, trong nháy mắt ông ta tỏ ra hoảng sợ và hét to:

- Mẹ nó, ở chỗ này có quỷ, sao cậu không nói sớm, nhanh, nhanh lên, nhanh rời khỏi đây.

Tổng giám đốc Tần vội vàng cầm lấy cặp công văn, đuổi theo.

- Tông giám đốc Tiền, ông chờ tôi với.

Trương Hiển Quý đứng một bên hơi lặng người khi trông thấy hành động của hai người, ông ta trông thấy hai người kia đột nhiên tỏ ra sợ hãi, sau đó bỏ chạy giống như bị điên, cho nên ông ta có chút sững sờ, không hiểu mô tê gì.

- Mấy người kia xảy ra chuyện gì vậy, hay là họ bị gì, sao đột nhiên hai người lại chạy như bị điên vậy?

Dương Gian cười cười, hắn ngồi yên trên ghế sopha, hắn nói:

- Bởi vì cháu để cho bọn họ thấy được một số thứ hơi đáng sợ một chút mà thôi. Mặc dù công ty này có quỷ nhưng nó luôn luôn đi theo Trương Vĩ, lại không thể nào nhìn thấy được con quỷ kia. Vì vậy cháu đành dùng cách khác, cứ cho mọi người thấy một số thứ ảo giác. Sau khi sợ hãi, chắc chắn cái kia cũng sẽ dễ bàn luận mà thôi.

Nghe vậy Trương Hiển Quý hơi kinh ngạc, ông ta nói:

- Chuyện đó có thành công không?

Dương Gian chân thành nói:

- Trong quỷ vực của cháu, không có cái gì là không được hết.

Trương Hiển Quý tò mò hỏi lại hắn.

- Ví dụ như thế nào?

Dương Gian nói:

- Mặc dù không muốn nói quá nhiều về thứ này nhưng có nhiều thứ không quan trọng lắm thì vẫn có thể tiết lộ được. Quỷ vực có thể khiến cho những người ở bên trong nó sinh ra ảo giác, hơn nữa loại ảo giác này là do quỷ tạo ra nên rất quỷ dị. Giả sử như nói nếu chú ở trong quỷ vực, chú thấy một vật nào đó, chú cho rằng thứ đó là thật, nó sẽ là thật, chú cho rằng cái đó là giả thì nó là giả. Ví dụ như cái chén này chẳng hạn, cháu có thể khiến cho nó xuất hiện ở trên bàn, cũng có thể khiến cho nó nằm trong tay người nào đó tùy ý, miễn sao người này nằm trong quỷ vực của cháu.

Sau khi hắn nói xong, cái chén ở trên bàn lập tức biến mất, chỉ trong chốc lát nó đã xuất hiện ở trong tay của Trương Hiển Quý.

Dương Gian bất chợt nhếch miệng cười một tiếng:

- Nếu nó có thể xuất hiện ở trong tay của những người đó, nó cũng có thể xuất hiện bên trong người của một người nào đó.

Trương Hiển Quý giật mình.

- Giết người?

Dương Gian nói:

- Không, giết người chỉ là một việc cỏn con mà thôi, dùng quỷ vực để giết người chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà, không, là giết chuột, giết kiến mới phải.

Mở ra quỷ vực để giết người, đây chính là một hành động quá lãng phí.

- Công dụng chính thức của quỷ vực chính là để vây khốn quỷ chứ không phải đối phó với người bình thường, không cần phải dùng bom để giết muỗi đâu, đối phó với người thì chúng ta chỉ cần dùng súng là được rồi.

Hắn dùng tay vỗ vỗ mấy cái lên mặt bàn, ngay lập tức ở trên mặt bàn lại xuất hiện một khấu súng màu vàng sáng bóng.

Một khẩu súng lục hiện ra trước mắt của ba người.

Trương Hiển Quý càng ngày càng kinh ngạc đối với những biểu hiện của Dương Gian.

- Ngay cả súng cũng có, không phải việc cậu làm Cảnh sát Quốc tế chính là sự thật đó chứ?

Dương Gian hỏi ngược lại với giọng điệu kinh ngạc:

- Chú Trương, chẳng lẽ này giờ chú còn cho rằng cháu đang nói bậy nói bạ hay sao vậy? Mặc dù hiện tại cháu còn chưa chính thức nhận việc nhưng chuyện cháu sẽ trở thành Cảnh sát Quốc tế đời tiếp theo của thành phố Đại Xương là việc chắc như đinh đóng cột. Một khi cháu trở thành Cảnh sát Quốc tế, toàn bộ cảnh sát ở bên trong thành phố sẽ chịu lệnh điều động của cháu. Đến khi đó đừng nói là phong tỏa một ngôi biệt thự của chú, phong tỏa luôn mấy cái tiểu khu, mấy con phố cũng đều là chuyện dễ dàng đối với cháu.

Nghe hắn nói như vậy, nhất thời Trương Hiển Quý có cảm giác nghẹn lời, không biết nói gì nữa.

Ông ta cảm giác được có lẽ bản thân ông ta đã quá xem thường cậu bạn học Dương Gian của con trai ông ta rồi.

Cứ tưởng hắn chỉ là một người thanh niên có chút năng lực đặc thù, ông ta không thể nào tưởng tượng được chàng trai trẻ này lại là người cầm quyền của thành phố Đại Xương trong tương lai.

Đó là địa vọ mà không phải ai cũng có thể dễ dàng đạt được.

Trương Vĩ đứng ở một bên chen lời vào:

- Nếu đại ca không có bản lĩnh sao đại ca lại được gọi là đại ca. Lúc trước không phải con đã nói với cha là con có mua của đại ca một khẩu súng hay sao?

Sau khi nói xong, hắn ta còn móc tay vào túi lôi ra một khẩu Hoàng Kim Sa Ưng.

- Tiểu tử thúi này, đưa cha xem một chút.

Trương Hiển Quý vội vàng cướp lấy, cầm lấy khẩu súng.

Lạnh lẽo, nặng nề chính là hai cảm giác mà ông ta cảm nhận được, điều này cũng chứng minh cho ông ta biết được một điều: Khẩu súng này chính là hàng thật 100%.

Trương Hiển Quý quát lớn:

- Thứ này mà mày cũng dám mua hay sao?

Dương Gian nói:

- Không sao, để Trương Vĩ cầm để phòng thân cũng tốt, nếu chú Trương có cần thì cháu không ngại bán thêm cho chú một khẩu. Mặc dù thứ này hơi hiếm lạ ở trong nước, nhưng ở nước ngoài nó lại còn nhiều hơn cả dao thái rau trong nhà. Nhưng đây là hàng đặc chế, không phải dùng để đối phó với người đâu, được dùng để đối phó với quỷ.

Sắc mặt Trương Hiển Quý biến hóa liên tục, ông ta chỉ là người làm ăn, sao ông ta có gan để tiếp xúc với những thứ như thế này được. Đây chính là phạm pháp đó, một khi bị điều tra ra thì chính là tù mọt gông, khi đó ông ta còn làm ăn cái gì được nữa.

- Cho nên, hiện tại... Cậu muốn dùng chuyện linh dị để đe dọa tổng giám đốc Tần cùng tổng giám đốc Tiền, để cho hai người bọn họ dùng một cái giá tiện nghi nhất để bán lại cho chúng ta hay sao?

- Nó cũng gần gần như thế thôi, không khác nhau mấy.

Trương Hiển Quý nhỏ giọng nói:

- Làm như vậy có bỉ ổi quá hay không? Thủ đoạn này không được cao minh cho lắm.

Dương Gian nói:

- Ra tay cũng đã ra tay rồi, đến giờ chú Trương mới nói điều này thì nó có quá trễ hay không? Nếu chú có rảnh rỗi quá thì chuẩn bị trước hợp đồng đi, không tý lại làm không kịp.

Trương Hiển Quý nói:

- Thế nhưng hiện tại bọn họ chạy mất rồi, sao mà cậu còn dám khẳng định là bọn họ sẽ đồng ý làm như thế nữa chứ?

Dương Gian nói:

- Đi sao được mà đi, không có sự cho phép của cháu, bọn họ sẽ không thể nào rời khỏi căn phòng này được chứ đừng nói là rời khỏi tòa nhà. Với lại bọn họ sẽ đáp ứng ngay thôi, bởi vì sự tuyệt vọng và khủng bố mà lệ quỷ manh lại quá sức tưởng tượng. Không có mấy người có thể tiếp nhận được đâu, chỉ là do chú Trương còn chưa có trải nghiệm qua chuyện linh dị nên chú còn chưa thể hiểu được nó kinh khủng đến cỡ nào, mà cái này thì Trương Vĩ hiểu khá rõ đấy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch