Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 255: Chạy Thoát

Chương 255: Chạy Thoát

Ngọn lửa màu xanh ở bên trên quỷ nến, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, bao phủ phạm vi khoảng chừng 3 mét, khi ánh nến bao phủ trúng ông lão này, cánh tay của lão lập tức dừng lại, không tiếp tục gõ cửa nữa, đồng thời ông ta lui lại ra phía sau. Con quỷ này đã bị ánh nến ép lùi lại phía sau.

- Như thế cũng được à?

Đồng Thiến mở to hai mắt, trên mặt hiện rõ mấy chữ không thể tưởng tượng được.

Chẳng lẽ con quỷ này chính là người ông đã chết của Dương Gian hay sao vậy? Thật sự có thể dựa vào quan hệ để khuyên bảo con quỷ kia không gây thương tổn cho bản thân cô và những người này hay sao?

Không, không phải như vậy, là cây nến kia.

Ánh mắt của Đồng Thiến dừng lại trên cây nến màu đỏ tươi kia. Ánh nến quỷ dị đang chập chờn ở trong bóng đêm, khi nhìn vào ngọn nến, có thể thấy được những hình bóng của ác quỷ.

Dương Gian nhìn cây nến ở trong tay.

- Đồ vật của giáo sư Bruce Da đúng là có tác dụng, ngay cả quỷ gõ cửa cũng bị bức lùi lại phía sau nhưng tốc độ cháy của ngọn nến có chút nhanh.

Lúc trước, khi hắn đốt ngọn nến lên lại như đốt mãi không hết, bởi vì nó cháy rất chậm. Nhưng hiện tại chỉ bằng mắt thường là có thể thấy được tốc độ thiêu đốt của nó, ngọn nến đang ngắn lại một cách nhanh chóng, càng đến gần ông lão kia thì nó lại cháy càng nhanh.

Dương Gian quay đầu lại nói với Đồng Thiến:

- Một phút đồng hồ, tôi chỉ cho mấy người một phút thôi, trong vòng một phút mấy người phải nhanh chóng rời khỏi đây. Từng đó đã là cực hạn của tôi rồi, có thể cứu được bao nhiêu người thì còn dựa vào biểu hiện của cô. Cửa ra ở bên kia, chỗ mà lúc trước tôi xuất hiện ấy, quỷ vực đã thay đổi rất nhiều thứ, có những thứ mà mắt nhìn được không phải là thật đâu.

- Tôi hiểu rồi.

Đồng Thiến nhanh chóng nhân dịp khoảng thời gian an toàn này, hô to với mấy người còn sống sót:

- Nếu muốn tiếp tục sống sót thì đi theo tôi, đi vào lối này.

Thế nhưng có mấy người sống sót đã bị điên mất rồi, bọn họ không có nghe lọt tai lời nói của Đồng Thiến nữa, chỉ còn lại một ít người là làm theo chỉ thị của cô ta.

Toàn bộ những chuyện này, Dương Gian không thèm quan tâm. Hắn chỉ đứng ở bên trong vùng bao phủ của ánh nến, nhìn về phía ông lão, ánh mắt hắn trở nên căng thẳng.

Đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy ông lão này nhưng lần này không khiến hắn bớt sợ hãi hơn, ông lão vẫn khiến cho hắn phải rùng mình. Đối với ông lão, có thể nói là Dương Gian rất hận lão, thậm chí gọi là không đội trời chung. Bởi vì lão đã giết rất nhiều bạn học của hắn, cũng thiếu chút nữa là giết luôn hắn.

Dương Gian nói lẩm bẩm.

- Rốt cục thì phải có khả năng như thế nào thì mới có thể giam cầm ông lão này được? Mà thôi, không sao, sau này chắc chắn sẽ còn có cơ hội.

Dưới tình trạng hiện tại, hắn có được quỷ vực, nên chỉ cần giữ vững cảnh giác là được rồi. Chỉ cần cảnh giác một chút thì hắn sẽ không chết trong tay lão đâu, hơn nữa đối với hắn, lão chính là một thanh gươm hai lưỡi, sau này hắn vẫn còn có lúc cần dùng đến lão.

Hắn nhìn thời gian đang đếm ngược ở trên điện thoại di động, chỉ còn lại có mười mấy giây, nên hắn ngẩng đầu nói với ông lão.

- Thời gian cũng không còn sớm nữa, ông nội, gặp lại sau nhé.

Thời gian gần hết rồi, Dương Gian không có do dự nữa, giơ cao ngọn nến, quay đầu rời khỏi đây. Ngay khi hắn quay người rời đi, ánh nến cũng bị rút lui theo.

Ông lão kia lại tiếp tục bước lên trước.

- Mấy người đừng có co quắp ở đây nữa, đi nhanh lên, mau đứng dậy đi theo tôi ra khỏi đây.

- Đừng có khóc, nếu không đi sẽ không kịp nữa đâu.

- Này, cậu nằm rạp ở đây làm gì chứ, sau cậu còn không tranh thủ đứng dậy đi.

Lúc này Đồng Thiến đang vô cùng nóng nảy, việc khủng bố vừa xảy ra khiến cho đám người luôn sống ở trong thành phố có tố chất tâm lý kém phải phải hét toáng lên sợ hãi, ngoài ra còn có mấy người nằm co quắp trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy, thân thể của bọn họ đã nhũn ra như bún.

Cô ta nhìn thấy Dương Gian đang giơ cao ngọn nến chuẩn bị đi ra ngoài bèn vội vàng kêu.

- Dương Gian, chờ một chút, chờ thêm chút nữa đi, còn có mấy người chưa đứng dậy được.

Dương Gian đáp lại một cách sảng khoái.

- Không có chuyện gì hết, tôi ra ngoài chờ mấy người.

Đồng Thiến nghe hắn nói như vậy thì vừa tức vừa nóng lòng.

- Cậu mà đi, bọn họ sẽ lại tiếp tục bị mất phương hướng thêm lần nữa, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ bị chết ở trong quỷ vực này.

Dương Gian hỏi lại:

- Cô muốn ở lại cũng bọn họ à?

Đồng Thiến lại thúc giục thêm mấy lần nhưng chỉ có hai ba người có thể miễn cưỡng đứng lên, còn lại vẫn còn nằm rạp trên mặt đất, không chịu đứng dậy.

Cô ta nhìn thấy ánh nến màu xanh đang càng ngày càng xa, cô ta hiểu Dương Gian sẽ không thể nào vì mấy người này mà ở lại đây lâu thêm nữa. Một khi hắn rời khỏi đây, chỗ này sẽ không còn người nào có thể sống sót, ngay cả cô cũng như thế.

Đồng Thiến tức giận hô một câu:

- Nếu mấy người còn không đi thì sẽ chết ở đây đấy, mấy người tự mà lo cho tốt đi.

Sau đó cô ta quay người đuổi theo Dương Gian, đồng thời cô ta vẫn cố lôi kéo thêm mấy người vừa đứng dậy.

Người vừa đi khỏi, ánh nến cũng biến mất, bóng tối lại bao phủ chỗ này thêm một lần nữa.

Tiếng gõ cửa vẫn cứ tiếp tục vang lên ở trong cửa tiệm, tiếng thút thít, tiếng khóc lóc dần dần thưa lại, sau cùng mấy thứ đó biến mất hết. Toàn bộ lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc đầu, tiếp đó tiếng gõ cửa cũng biến mất nhưng quỷ vực vẫn còn tồn tại như cũ.



Trên đường lớn trống trải, Đồng Thiến đã đuổi kịp Dương Gian, cô ta có chút tức giận nói:

- Tai sao cậu phải đi vội vàng như vậy chứ, rõ ràng cậu có cách để hạn chế con quỷ kia. Nếu cậu cho tôi thêm 3 phút, tôi có thể mang toàn bộ những người sống sót ra ngoài. Một khi cậu đã đáp ứng đến đây để giúp đỡ thì cậu nên đem hết toàn bộ khả năng ra mà giúp chứ, cậu mà giữ lại sao được coi là giúp nữa.

Dương Gian dừng lại, quay đầu ra sau, nhìn chằm chằm vào cô ta rồi nói:

- Cô càng nói nhiều thì chỉ khiến cho chút hảo cảm mà lúc đầu tôi nhận định về cô càng ít lại. Hơn nữa cô dựa vào cái gì mà cho rằng hiện tại mấy người đã an toàn rồi? Quỷ vực vẫn tồn tại, con quỷ kia không rời khỏi đây. Lần tập kích tiếp theo của nó vẫn sẽ còn có người chết. Tôi cảm thấy, lần này tôi có thể mang được một phần trong những người sống sót ra ngoài là tôi đã thấy rất tốt rồi. Cô dựa vào cái gì mà lại muốn không có một ai thiệt mạng hết, cô nghĩ tôi là thượng đế hay sao vậy? Vốn dĩ tôi còn cho rằng cô là một vị Cảnh sát Quốc tế có kinh nghiệm phong phú, nhưng hiện tại xem ra, cô vẫn còn quá ngây thơ, hiện tại cô vẫn chưa thể ý thức được sự khủng bố và tuyệt vọng của chuyện linh dị.

Đồng Thiến lạnh lùng nói:

- Không, tôi đã cảm nhận được từ rất sớm, chính vì tôi có thể cảm nhân được sự tuyệt vọng cùng khủng bố đó mà tôi cảm thấy tôi phải giữ vững lập trường, để cho người bình thường không phải cuốn vào trong chuyện linh dị. Vì thế tôi mới cố gắng xuất ra hết khả năng để cứu người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch