Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 254: Quỷ Nến

Chương 254: Quỷ Nến

Ngay khi tiếng cười của khuôn mặt quỷ kia được vang lên, ông lão ở bên ngoài cửa chợt ngừng lại. Cánh tay cứng ngắc, khẳng khiu dừng lại ở giữa không trung, không hề nhúc nhích.

Tiếng gõ cửa chết chóc đã bị ngăn cản lại nhưng mặt quỷ Đồng Thiến không thể nào duy trì tiếng cười này mãi được, nếu cứ kéo dài như thế lệ quỷ sẽ khôi phục lại thôi, muốn khắc chế ông lão không thể nào ỷ lại vào lực lượng lệ quỷ được, đó là điều mơ tưởng.

Chỉ trong chốc lát, Đồng Thiến cảm giác được khuôn mặt ở sau đầu của cô ta bắt đầu vừa cười vừa di chuyển ra phía trước, nó muốn bao trùm khuôn mặt Đồng Thiến.

Cô ta hiểu, một khi khuôn mặt quỷ này phủ kín được khuôn mặt của cô ta, đến lúc đó Đồng Thiến sẽ không còn là một con người nữa, mà là quỷ chính hiệu.

- Không thể tiếp tục kéo dài nữa.

Đồng Thiến hiểu rõ tình trạng bản thân, cô ta lập tức quay người lại, vuốt đám tóc ra phía sau, che khuôn mặt cười.

Tiếng cười ngừng lại, mặt quỷ cũng ngừng di chuyển về phía trước.

Thế nhưng, sau khi tiếng cười dừng lại thì tiếng gõ cửa chết chóc lại bắt đầu.

“Cộc cộc, cộc cộc!”

Ông lão mặc chiếc áo dài màu den, toàn thân mọc đầy thi ban lại đưa tay lên gõ cửa thêm lần nữa. Vốn dĩ đám người sống sót chạy qua chạy lại như ruồi bay loạn xạ, lúc này, khi nghe được tiếng gõ cửa thì có mấy người lập tức ngã bịch xuống đất.

Quỷ lại tiếp tục giết người, cách thức giết người cũng rất đơn giản.

Người sống sót còn lại chứng kiến được có 3 người vừa mới chết ở bên cảnh thì càng khủng hoảng hơn. Toàn bộ đều hét lên, hô to cứu mạng khiến không gian bên trong trở nên ồn ào giữa tiếng than khóc lẫn kêu cứu.

Đồng Thiến cắn môi, cô ta đưa ra quyết định, quay đầu lại hô to:

- Đừng có kêu la loạn xạ như vậy, trước tiên nghĩ cách rời khỏi đây, từ chỗ nào đi đều được, tôi sẽ ngăn chặn con quỷ này một lúc.

Sau khi nói xong, cô ta lại bắt đầu vén tóc lên nhưng lúc này lại có một tiếng nói vang lên của một người đàn ông, âm thanh này vang vọng ở khắp ngõ ngách xung quanh.

- Có đáng không? Nếu tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc cô sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục. Đến lúc đó, trong này sẽ có đến hai con quỷ lận, những người may mắn sống sót kia chết càng nhanh.

Đồng Thiến giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn.

- Người nào vậy?

Trong một góc tường không có ai chú ý đến, chẳng biết từ khi nào đã có một người thanh niên, tuổi còn khá trẻ, mặc chiếc áo ngắn tay đứng ở đó. Giờ phút này trên trán của người thanh niên này đang nứt ra một lỗ hổng, ở đó còn có một con mắt đỏ chót nhìn chằm chằm về phía Đồng Thiến, trong tay của người thanh niên này là một ngọn nến, hiện tại ngọn nến màu đỏ tươi này đang được thắp lên, nó tỏa ra một ngọn lửa màu xanh, trông rất quỷ dị.



Đồng Thiến đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt lần cuối cùng với con quỷ rồi. Cô ta hiểu bản thân cô ta sẽ rất khó để sống sót đi ra khỏi đây nên đang muốn trì hoãn thời gian cho đám người sống sót chạy khỏi đây. Nếu đám người kia còn có ai có may mắn thì có lẽ sẽ có thể chờ đợi được cứu viện đến đây. Thế nhưng khi cô thấy được bên trong tiệm lẩu lại xuất hiện thêm một người nữa, điều này khiến cho cô ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Đồng Thiến nhìn người thanh niên đang cầm ngọn nến trên tay, trên trán xuất hiện mọt con mắt quỷ dữ tợn, nhìn về phía cố.

- Cậu là...cảnh sát mắt quỷ, Dương Gian?

Dương Gian cũng không cảm thấy việc cô ta biết được hắn là có gì kỳ quái.

- Cô đã xem qua hồ sơ của tôi rồi à?

Bởi vì hồ sơ của Cảnh sát Quốc tế đều được chia sẻ cho những cảnh sát khác, mỗi người Cảnh sát Quốc tế đều nhìn qua hồ sơ của cảnh sát, mục đích là để tăng thêm hiểu biết, cũng có thể quản thúc lẫn nhau.

Đồng Thiến nói:

- Trước khi đến đây, tôi có xem qua hồ sơ của các ngự quỷ nhân trong thành phố Đại Xương, trong đó có cả cậu, bởi vì cho đến hiện tại cậu chính là vị ngự quỷ nhân duy nhất có thể sống sót qua chuyện linh dị của quỷ gõ cửa. Lần này cậu đến đây để giúp đỡ xử lý chuyện này à?

Dương Gian nói:

- Không hẳn là giúp, tôi chỉ đáp ứng với người ta là đến đây để cứu người, là một người cảnh sát quốc tế đã đi vào bên trong quỷ vực, chắc người đó là cô đúng không? Mọi chuyện từ nãy đến giờ tôi cũng đã thấy hết rồi, vốn dĩ tôi không muốn xuất đầu lộ diện đâu. Định để mấy người cứ thế mà chết đi ở trong quỷ vực cũng được, sau đó tôi trở về nói với Triệu Kiến Quốc mấy câu là xong. Dù sao cũng không có mấy ai có thể điều tra ra được việc tôi thấy chết mà không cứu. Nhưng hành vi lúc nãy của cô khiến tôi cảm thấy giống với một người mà tôi đã từng quen biết, cho nên tôi cảm thấy cứu cô ra cũng được.

Loại hành vi tự hi sinh bản thân để cứu người khác của Đồng Thiến khiến hắn nhớ đến Chu Chính. Cho nên lúc này mới Dương Gian mới định lộ mặt giúp cô ta một chút.

Đồng Thiến có chút tức giận, cô ta nói:

- Sao cậu có thể làm như vậy chứ?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Sao tôi lại không thể làm như vậy chứ.

Đồng thời hắn vừa nói vừa cầm ngọn nến, giơ lên cao, đi từng bước, từng bước về phía Đồng Thiến.

- Đối với chuyện linh dị, có tỏ ra anh hùng cái gì đó cũng chả giải quyết được chuyện gì. Bất cứ kẻ nào làm như thế thì kết cục đều là mất mạng, kể cả tôi. Cho nên tôi quyết định tôi sẽ không hại người, theo đó tôi cũng sẽ không cứu người nào hết. Mặc dù tôi thừa nhận hành vi lúc nãy của cô là rất cao thượng, rất vĩ đại , là một vị nữ anh hùng. Nhưng sau đó thì sao? Cô sẽ chết, bọn họ cũng sẽ chết, trong này lại lòi ra thêm một nữ quỷ, đây chính là kết quả xấu nhất.

Đồng Thiến nói:

- Việc giải quyết chuyện linh dị chả khác gì t hành động liều mạng vậy, khi trở thành cảnh sát quốc tế thì mỗi người cảnh sát phải có giác ngộ lúc nào cũng có thể hi sinh.

Dương Gian nói:

- Cô có nói mấy lời này với tôi cũng vô dụng mà thôi, thứ mà cô cần nói chính là nó kia.

Hắn chỉ tay về phía ông lão đang gõ cửa ở bên ngoài.

“Cộc cộc, cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa vẫn cứ tiếp tục, người sống sót càng ngày càng ít.

Nếu giữ nguyên tốc độ này, chả mấy chốc số người sống sót sẽ trở về không, bao gồm cả Đồng Thiến.

Một đám người đối mặt với quỷ gõ cửa, nó sẽ lựa chọn mọt người bên trong để giết, cơ hội của một người có thể bị nó lựa chọn trúng sẽ được chia đều, nhưng nếu là ngự quỷ nhân thì tỷ lệ chọn sẽ còn thấp hơn.

Trên mặt Đồng Thiến lộ ra vẻ kinh hoảng, cô ta nói:

- Được rồi, không nên nói chuyện thêm nữa, nhanh cứu người đi. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện như vậy nữa thì toàn bộ người còn lại sẽ chết sạch đấy. Chúng ta cứu người trước đã, có chuyện gì thì chờ ra khỏi đây rồi chúng ta bàn bạc lại.

Dương Gian sải bước đi tới, đồng thời mở miệng nói:

- Thật ra có cứu người đi nữa cũng không nên bán rẻ tiếng cười như cô đâu nhé. Phải dựa vào quan hệ, xem cho kỹ nhé, cố gắng ghi nhớ những thao tác của tôi, để mà học hỏi.

Mặt Đồng Thiến tối sầm lại, tên gia hỏa này lại dám bảo cô là bán rẻ tiếng cười. Thế nhưng lời nói của Dương Gian lại khiến cho cô ta càng thêm mơ hồ hơn nữa.

Quan hệ?

Quan hệ gì chứ, ý của câu này là gì.

Dương Gian cầm chặt cây quỷ nến ở trong tay, đi đên trước cánh cửa thủy tinh, mở miệng nói:

- Ông à, chúng ta là người một nhà, ông đừng gõ nữa có được không? Cho tôi một chút mặt mũi đi nhé, tha cho mấy người này đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch