Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 257: Đồng Thiến Ngoan Cố

Chương 257: Đồng Thiến Ngoan Cố

Số lượng người sống sót cũng không ít, có hơn 20 người, bọn họ bám theo sao hai người. Trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn quanh nhìn quắt, bất cứ cành cây ngọn cỏ nào ở xung quanh mà lay động một cái đã hù cho bọn họ hết hồn. Thế nhưng mấy người này vẫn còn tốt hơn nhiều so với những tên nằm tê liệt trên mặt đất, co cụm lại một góc như ở trong tiệm lẩu.

Khôn thì sống, vống thì chết, chỉ có kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.

Câu nói này quả không hề sai chút nào.

Lúc này Dương Gian thấy, đám người này hẳn là đã tạm thời an toàn.

Quỷ gõ cửa cũng không có đi theo bọn họ.

Như vậy xem ra, con quỷ gõ cửa cửa này vẫn còn có quy luật nào đó. Có lẽ sau khi tránh khỏi một lần tập kích của nó, quỷ gõ cửa sẽ không tấn công lần thứ hai.

Nếu không phải như vậy, có lẽ ở đây có đến hai mươi người, mà ai cũng đều nghe được tiếng gõ cửa rồi, kiểu gì nó cũng phải tập kích lần nữa chứ.

Lúc này Dương Gian lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Giang Diễm.

- Tôi phải goi điện thoại một lát, cô cứ để cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ đi.

- Là tôi đây, Dương Gian, tình huống thế nào rồi, nếu không chết thì hãy kêu chít chít xem.

Ở đầu dây bên kia của Giang Diễm truyền đến âm thanh.

- Chít chít!

Dương Gian vội hỏi:

- Hiện tại chị đang ở đâu.

Giọng nói của Giang Diễm có chút gấp gáp:

- Tôi, tôi không biết, tôi chỉ biết là tôi đang chạy ở trên đường lớn, tôi đang lái xe. Lúc nãy tôi mới bị một con quỷ tập kích, may mà tôi đạp ga nhanh nên mới thoát được con quỷ kia. Hiện tại tôi đã không có chuyện gì nhưng tôi đã lạc đường, mặc dù phía trước vẫn có đường, tôi chạy như thế nào cũng không thể đến cuối đường được, tôi phải làm sao bây giờ?

Dương Gian nhíu mày.

Hắn biết Giang Diễm đang ở trong quỷ vực, mặc dù hiện tại cô ta vẫn còn đang an toàn nhưng sớm hay muộn cô ta cũng sẽ xảy ra chuyện.

Dương Gian nói:

- Tôi đã đi vào bên trong chỗ quỷ quái, hiện tại nếu chị muốn sống sót ra khỏi đây thì chỉ còn một cách là làm sao đó để tôi có thể tìm thấy chị. Nếu không thì chị chỉ còn cách là chết ở trong này mà thôi.

Giang Diễm đã bắt đầu khóc nức nở, cô nói trong nghẹn ngào:

- Tôi không muốn chết a, Dương Gian, cậu mau đến cứu tôi đi, cậu bảo tôi phải làm gì thì mới để cho cậu tìm thấy được tôi đây?

Dương Gian nói:

- Chị không có cách gì để cho tôi tìm được chị hết, hiện tại chị đã bị mất phương hướng. Ngay cả vị trí mà chị không biết, thậm chí thứ mà chị đang thấy ở trước mắt cũng chưa chắc đã là thật. Cách để cho tôi tìm được chị nhanh nhất chỉ có nhờ vào sự may mắn của chị mà thôi, chị cứ cầu cho vận may của chị không quá tệ là được.

Giang Diễm cầu khẩn:

- Vậy cậu nhất định phải tìm được tôi đó.

Dương Gian nói:

- Tôi sẽ cố gắng, thôi nhé, chị cứ chờ đi.

Sau khi nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại. Hiện tại phạm vi quỷ vực đã lớn hơn nhiều so với lần trước, đừng có nhìn thấy việc phạm vi bao phủ của quỷ vực chỉ là một con đường mà thôi, nhưng khi tiến vào bên trong của quỷ vực, không gian của nó phóng đại đến vô hạn.

Mà khi Dương Gian ở bên trong quỷ vực, hắn lại không thể nào sử dụng quỷ vực một cách tùy tiện, nếu không thể triệt tiêu lẫn nhau thì có thể xuất hiện chuyện lúc trước, hắn sẽ bị trục xuất khỏi đây.

Đối với mấy người muốn sống mà nói, đó là một chuyện tốt nhưng đối với hắn mà nói không.



Đồng Thiến nhìn Dương Gian cúp điện thoại, tiếp đó hắn đi đến ven đường lôi ra một chiếc xe đạp, tháo xích khóa ra và ngồi lên trên, cô ta không nhịn được tò mò nên hỏi hắn:

- Hiện tại cậu muốn đi đâu thế?

Dương Gian nói:

- Tìm người.

Đồng Thiến nói:

- Có quan trọng không?

Dương Gian nói:

- Đối với tôi mà nói thì dù sao người kia cũng quan trọng hơn các cô.

Đồng Thiến nói:

- Cậu không định quản những người sống sót này hay sao?

Dương Gian nói:

- Chiếu cố mấy người sống sót kia thì mình cô là đủ rồi, không cần tôi ở lại đâu.

Đồng Thiến nói:

- Tôi biết, mặc dù tôi có thể chiếu cố được cho bọn họ nhưng nếu lỡ con quỷ kia đến thì sao. Tôi không đối phó lại con quỷ kia được đâu, khi đó đám người này sẽ chết hết đấy. Tôi nghĩ cậu nên mang theo bọn họ, nếu cậu muốn làm gì đó thì để cho bọn họ cùng làm với cậu. Tôi thấy với năng lực của cả hai người chúng ta sẽ dễ dàng đảm bảo cho đám người này còn sống sót thôi.

Dương Gian nói:

- Không, tạm thời tôi định hành động một mình. Cô không cần phải để ý đến con quỷ kia nhiều làm gì. Hiện tại các cô đã tránh khỏi một lần tập kích của nó rồi, lần tiếp theo sẽ còn cách một đoạn thời gian nữa, bây giờ các cô vẫn còn đang an toàn.

Đồng Thiến nhíu mày.

- Thế nhưng mà...

Dương Gian trực tiếp cắt ngang câu nói của cô:

- Không có nhưng nhị gì hết, các cô muốn rời khỏi đây thì phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, ở lại xung quanh đây chờ tôi trở lại.

- Nếu cậu không trở lại đây thì sao?

Dương Gian nói:

- Như vậy cô có thể thông báo với đám người kia là toàn bộ các cô sẽ chết tập thể.

Đồng Thiến tùm lấy đuôi xe đạp của Dương Gian, cô ta muốn ngăn cản hắn.

- Như vậy không được, cậu không thể chỉ vì cứu một người mà lại bỏ rơi nhiều người như vậy. Tôi hi vọng cậu có thể nghĩ cách đưa bọn họ ra khỏi đây trước.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cô ta, chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên nổi giận. Hắn dùng tay bóp lấy cổ của cô ta, sau đó nhấn cô ta ngã trên mặt đất.

Sắc mặt Đồng Thiến thay đổi, cô ta khoong thể nào nghĩ ra được Dương Gian lại đột nhiên ra tay với cô ta.

- Cậu...

Thế nhưng Dương Gian không có nói chuyện, hắn chỉ lạnh lùng rút khẩu súng lục ra chỉ vào ót của cô.

- Đối với những việc của tôi, không cần cô phải chỉ huy. Cô muốn cứu người khác thì mặc xác cô, tôi sẽ không ngăn cản. Đồng thời cô cũng không được phép xía vào những việc làm của tôi. Nếu cô còn dám nói thêm một câu nữa thôi là tôi sẽ tặng cho cô một phát, để đầu của cô được nở hoa. Tôi thật sự muốn thử xem, mặt quỷ có thể bảo về được cho cái đầu của cô còn nguyên vẹn nữa hay không đây.

Sắc mặt Dương Gian trở nên lạnh lùng, khẩu súng lục màu vàng trong tay đã lên đạn sẵn sàng, chốt an toàn đã mở.

Ngón tay hắn đặt trên cò súng, hắn chỉ cần động đậy ngón tay thôi là đầu của Đồng Thiến sẽ nổ tung.

Đồng Thiến mở to hai mắt.

- Cậu đúng là một tên điên.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cô ta:

- Chính cái thế giới này đã khiến cho con người ta phải điên. Như vậy, hiện tại cô muốn ngăn cản tôi hay là không đây?

Hắn vừa nói vừa hơi uốn lượn ngón tay.

Thậm chí Đồng Thiến đã có thể cảm thấy được dấu hiệu cò súng đang bị bóp.

Tên Dương Gian chết tiệt này thật sự dám nổ súng bắn chết cô.

Triệu Kiến Quốc, anh ta mời đến một người gì vậy, sao có thể mời người như vậy đến đây để giúp đỡ chứ?

Mà dạng người như vậy, sau này lại có thể trở thành Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương?

Đồng Thiến không có nghĩ ngợi nhiều, hiện tại cô ta chỉ biết là bản thân phải giữ im lặng, cố gắng đừng nói ra câu nào hết, lỡ lại khiến cho Dương Gian kích động lên, cô ta biết chắc chắn Dương Gian sẽ nổ súng bắn chết cô ta ngay tại chỗ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch