Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 258: Lạc Đường

Chương 258: Lạc Đường

Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi.

- Rất tốt, cô vẫn chưa ngu đến mức độ không có thuốc chữa.

Lúc này Dương Gian mới chậm rãi thu súng lại, sau đó không nói thêm câu nào nữa. Hắn quay người lại, ngồi lên xe đạp, sau đó đi khỏi đây.

Trông thấy Dương Gian đạp xe đạp biến mất trong bóng tối ở phía trước, lúc này Đồng Thiến mới đứng lên, sắc mặt cô ta thay đổi liên tục.

Tên gia hỏa này đúng là không có kiêng kỵ gì hết.

Có phải là ngự quỷ nhân đều sẽ điên cuồng như vậy không?

Hay chỉ có mỗi một mình cậu ta là điên cuồng như thế.

Từ trước đến giờ Đồng Thiến chỉ phụ trách ở một thành phố nhỏ, thành phố này không được tính là hạng tư chứ đừng nói hạng ba, hạng hai gì đó. Mà chuyện linh dị cũng cực kỳ ít khi xảy ra cho nên cô ta rất ít khi tiếp xúc với các ngự quỷ nhân khác. Ngoại trừ một số ít ngự quỷ nhân cấp trên.

Vì thế khi gặp được hành động vừa rồi của Dương Gian khiến cho cô ta bắt đầu ý thức được sự tàn khốc trong một góc của thế giới này.

Trong lòng Đồng Thiến thầm nghĩ:

"Người này giống như một con sói cô độc giãy dụa sinh tồn trong bóng tối. Mặc dù thi thoảng cậu ta sẽ phát ra một chút lòng tốt nhưng không thể nào che giấu được bản tính của một con sói cô độc. Câu ta rất nguy hiểm, sau này mình phải tránh xa cậu ta một chút."

Thế nhưng cô ta vẫn còn chưa ý thức được, chính cái thế giới này đang dần thay đổi, một loại trật tự nào đó đang bị sụp đổ mà loại người như Chu Chính không thể nào kiểm soát được. Ngay cả người tài giỏi như Dương Gian cũng chưa thể nào thích ứng được với hoàn cảnh sinh tồn hiện tại. Lúc này có một người đàn bà trung niên ở trong đám người sống sót liếc mắt chỉ trích Đồng Thiến:

- Cảnh sát như cô đang làm cái gì vậy? Sao lại khiến cho người kia tức giận bỏ đi chứ. Hắn đi mất, cô có bảo vệ được chúng ta không, bản thân cô không có được bản lĩnh đó không chứ. Ngay từ đầu tôi cũng đã cảm thấy thái độ của cô có cái gì đó không đúng, nói thế nào đi nữa thì tiểu tử kia cũng là người đã cứu chúng ta. Thế mà cô lại đổ vào đầu ta cả một đống đạo lý, đổi lại tôi là cậu ta thì tôi cũng sẽ không thoải mái.

- Đúng là không thể tin tưởng đàn bà ở những thời điểm then chốt, không biết trong đầu bọn họ nghĩ cái quái gì nữa.

- Xong, lần này chúng ta xong đời rồi, người có bản lĩnh thì đã đạp xe đạp đi mất tiêu rồi, mấy người chúng ta chắc chắn sẽ chết ở cái nơi quỷ quái này thôi.

Nghe được lời than vãn của mấy người sống sót kia, sắc mặt Đồng Thiến cũng phải thay đổi, cô ta lại không có phản bác. Bởi vì cô ta không biết làm cách gì để xử lý được cái cục diện bế tắc trước mắt.

Dương Gian đạp xe đạp trên đường, ánh mắt chăm chú quan sát xung quanh, trong lòng thầm nghĩ.

"Mặc dù nhân phẩm của cái cô Đồng Thiến kia không tệ nhưng cô ta lại là một người quá tin tưởng thiện lương của con người. Lúc cô ta vẫn còn chưa nhận ra được sự tàn khốc của hiện thực. Đối với những đồng đội như thế, mình cảm thấy ngay cả tư cách tổ đội với mình cũng không xứng, bởi vì khi có những người như vậy thì chính là một sự vướng víu. Theo suy đoán của mình, chắc chắn cô ta không thể nào sống sót qua được hai chuyện linh dị đâu, trừ khi bám đít người khác."

Bởi vì Đồng Thiến có khuyết điểm trí mạng là cô ta không thể nào phán đoán được tình thế bản thân đang đối mặt. Cái này có thể chấp nhận được nếu cô ta là một người bình thường, hơn nữa cũng có chút sắc đẹp như cô ta nhưng nếu là ngự quỷ nhân thì không được.

Điều quan trọng nhất khi đối mặt với lệ quỷ là phải tỉnh táo cùng với phán đoán tình thế, hiểu được lúc nào nên làm, lúc nào không nên làm.

Bởi vì chỉ cần nhầm một bước thôi sẽ chết ngay, không có cơ hội lần hai.

Đối với chuyện này, hắn cảm thấy chỉ có mỗi mình Triệu Khai Minh là làm tốt nhất.

Mặc dù tên kia và hắn là kẻ thù không đội trời chung nhưng Dương Gian không thể không bội phục phong cách làm việc của Triệu Khai Minh được. Hắn ta làm việc rất kín kẽ, chặt chẽ, ngay cả giọt nước cũng không lọt, nếu không phải hắn còn có chiêu thức dùng điện thoại để truyền bá nguyền rủa của quỷ gõ cửa, khiến đối phương không thể đề phòng, bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị lần này, hiện tại chưa rõ sống chết.

Nếu không, chắc là đến giờ Dương Gian vẫn còn ở thế bị động trong cuộc chiến với hắn ta rồi. Bởi vì hắn không thể nào tìm ra Triệu Khai Minh, tên này trốn quá kĩ.

Có lẽ Triệu Khai Minh cũng hiểu, hắn ta đã không thể nào đánh lại Dương Gian, người đã khống chế hai con lệ quỷ. Nên mặc dù thân phận hắn ta có là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương, hắn ta cũng phải trốn chui trốn lủi, không để hắn tìm được.

"Thế nhưng lần này Triệu Khai Minh cũng ở bên trong quỷ vực, chuyện linh dị này lại xuất hiện vì hắn ta. Nếu mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ, khả năng hắn ta bị ngỏm củ tỏi là rất cao. Có lẽ hiện tại Triệu Khai Minh đã chết rồi cũng nên... Nếu hắn ta chết thật rồi, chỗ này không chỉ có một con quỷ mà tận hai con lận. Vì vậy mình phải chú ý hơn mới được."

Dương Gian nghĩ như vậy, cho nên hắn càng cẩn thận hơn.

Hắn quyết định chỉ đi dạo xung quanh chỗ này một vòng thôi, nếu vẫn còn không thể tìm được Giang Diễm. Hắn chỉ còn một cách cuối cùng là mang theo mấy người sống sót kia rời khỏi đây, cấp cho Triệu Kiến Quốc một câu trả lời là được.

Còn tính mạng của Giang Diễm, hắn chỉ có thể từ bỏ.

Mặc dù cô ấy đã giúp đỡ hắn không ít chuyện nhưng hắn đâu có bạc đãi cô ấy rồi. Khi Giang Diễm gặp phải chuyện linh dị, hắn đã xông vào đến đây rồi, còn nếu tìm không được cô ấy nữa thì chỉ có thể trách là cô ấy quá xui xẻo mà thôi.

Xui xẻo như thế thì chỉ còn cách từ bỏ, hắn không thể lưu lại tại đây quá lâu, thời gian ở trong đây càng dài, hắn sẽ tổn thất càng nhiều thứ.

Cứ quyết định như vậy đi.

Hắn đạp xe đạp đi dọc con đường đen tối.

Mặc kệ xung quanh tối tăm đến mức nào, đưa tay lên có thấy năm ngón hay không. Nhưng đó chỉ là đối với người bình thường, đối với ngự quỷ nhân khác, còn mắt quỷ của hắn vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.

Nếu toàn bộ mọi người phải chết ở trong này, hắn tin tưởng trong số người chết sẽ không có hắn.

Khi Dương Gian đang đạp xe đạp ở trên đường, đột nhiên nhìn thấy một ngọn đèn đường.

- Quỷ vực ở đây có cái gì đó không thích hợp.

Toàn bộ các ngọn đèn đường ở xung quanh đều đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn đường là vẫn còn sáng.

Vẫn giống với hình ảnh mà hắn thấy lúc trước, có một người đứng ở bên dưới ngọn đèn đường. Người này vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ và đưa lưng về phía hắn như lúc trước.

Không nghi ngờ gì nữa, thứ đang đứng dưới ngọn đèn đường kia chính là một con quỷ.

Hắn bị lạc đường?

Hay thứ đó chỉ là ảo giác?

Dương Gian dừng xe lại, đứng nhíu mày suy tư.

Nhưng con mắt quỷ ở trên trán lại thông báo cho hắn biết, những thứ ở trước mặt đều là thật, không phải ảo giác, hắn cũng không hề lạc đường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch