Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 261: Tìm Được Giang Diễm

Chương 261: Tìm Được Giang Diễm




CHương 261: Tìm Được Giang Diễm

Giang Diễm bắt đầu chảy nước mắt, cô nức nở đáp lại:

- Tôi làm sao mà biết được chứ. Dù sao cậu ta cũng đã đến đây rồi, còn việc cậu ta có tìm được chúng ta hay không thì tôi đành chịu thôi. Cô không cần hỏi tôi làm gì, tôi không biết được nhưng tôi biết, nếu Dương Gian không đến cứu chúng ta, chúng ta sẽ chết chắc.

- Cách mà hiện tại chúng ta có thể làm là ngồi thành thật ở trong xe đợi cậu ta tìm đến mà thôi. Có thể trụ được càng lâu càng tốt, còn lại tôi không biết phải làm như thế nào.

Có điều cô còn chưa nói xong, điện thoại di động của cô reo leng keng.

Giang Diễm căng thẳng nhìn xem màn hình điện thoại, sau khi cô thấy được người gọi là Dương Gian thì cô mới bấm nhận cuộc gọi.

- Mở cửa xe đi.

- Cậu đang ở đâu vậy?

Dương Gian nói:

- Đừng có lảm nhảm nhiều như vậy, tôi bảo chị mở cửa xe, chị không nghe thấy à?

Giang Diễm nói:

- Tôi nghe được nhưng hiện tại tôi đang lái xe mà. Hơn nữa bên ngoài còn có quỷ nữa, tôi không dám mở ra. Lúc nãy có một con quỷ đã sắp sửa tiến vào được trong xe. Hiện tại cậu đang ở đâu vậy? Nhanh đến cứu tôi đi.

Dương Gian nói:

- Nếu chị còn nói mấy câu vô dụng này nữa, tôi sẽ đi ngay lập tức.

Giang Diễm hoảng sợ, cô vội vàng mở cửa xe ra.

- Đừng, tôi sẽ nghe lời cậu, tôi sẽ mở cửa xe ngay mà, cậu đừng có đi.

Cửa xe vừa mở ra.

Một ánh nến quỷ dị chiếu vào bên trong, cô đã chứng kiến thấy Dương Gian đang cầm một cây nên ở bên ngoài.

- Chị đúng là phiền phức, lằng nhằng. Tôi thấy lần sau không nên đến cứu chị nữa thì hơn.

Giang Diễm mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn hắn. Sau đó lại kích động như điên, cô mừng rỡ đến phát khóc.

- Dương, Dương Gian sao cậu lại ở đây? Cậu đến thật rồi, tốt quá, cậu có biết là xém tý nữa tôi sẽ phải chết rồi không?

Sau khi nói xong, cô lập tức lao ra khỏi xe, ôm lấy cổ Dương Gian.

Cô gái bán hàng ở bên cạnh giật mình nói:

- Đừng, hiện tại cô còn đang lái xe mà.

Thế nhưng sau đó cô ta lại nhìn thấy tình cảnh ở bên ngoài. Mọi thứ đều đã thay đổi so với những thứ lúc trước cô ta chứng kiến.

Không biết từ khi nào chiếc xe đã dừng lại, sau khi bóng tối ở xung quanh bị ánh nến xua tan đi, cô ta mới có thể chứng kiến được, hiện tại chiếc xe đang dừng lại tại ven đường chứ không phải đang lái ở trên đường.

Bị quỷ mê hoặc?

Cô gái bán hàng sợ hãi, toàn thân mềm nhũn, nằm co quắp trong xe, chuyện này quá đáng sợ.

Giang Diễm kích động ôm cổ Dương Gian, nhón chân lên muốn hôn hắn mấy cái.

- Tôi biết là cậu sẽ đến cứu tôi mà, quả nhiên cậu không khiến cho tôi thất vọng. Cậu có thể xuất hiện tại đây đúng là tốt quá, yêu cậu chết mất thôi.

- Đừng có thân thiết như vậy.

Dương Gian dùng tay che mặt của cô, đồng thời nhìn về phía cô gái đang ngồi trên ghế lái phụ, hắn hỏi:

- Cô ta là ai vậy? Chị nhặt ở ven đường à?

Giang Diễm không làm sao để hôn Dương Gian được, nên cô cứ bám dính lấy trên cổ của hắn không chịu buông tay.

- Cô ấy là nhân viên cửa hàng bán xe hơi, không phải lần trước cậu đưa cho tôi 500 vạn bảo đi mua xe hay sao? Có một số thủ tục phải cần cậu đích thân xử lý nên tôi mới cố ý mang theo cô ấy đi về tìm cậu, ai ngờ được là trên đường về lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Dương Gian vừa gỡ cánh tay của cô ra, vừa nói:

- Nhìn sắc mặt của cô ta không được ổn cho lắm, có phải là cô ta bị quỷ tập kích không?

Giang Diễm nói:

- Đúng thế.

Sau khi xác nhận là bản thân cô ta không có vấn đề gì, Dương Gian mới thu hồi ánh mắt.

- Cô ta không chết đúng là mạng lớn.

Cuối cùng Dương Gian cũng gỡ được tay của Giang Diễm ra khỏi người hắn.

- Ngồi đằng sau xe đi, tôi lái xe cho, hiện tại chúng ta phải rời khỏi đây. Ở cái chỗ quỷ quái này càng lâu thì khả năng con quỷ kia tấn công chúng ta lại càng lớn.

Giang Diễm nũng nịu:

- Không, không muốn, tôi muốn ngồi một chỗ với cậu.

Dương Gian nói:

- Chị bị hâm hay sao vậy, chị cho rằng đây là ghế sopha hay sao mà có thể chen vào để ngồi được, đừng có lãng phí thời gian, ra sau ngồi đi.

Giang Diễm nói:

- Tôi có thể ngồi trên chân của cậu mà, dáng người của tôi thon thả như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến việc lái xe của cậu đâu.

Dương Gian nói:

- Nhưng chị làm như thế sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Việc của chị khiến cho tâm trạng hiện tại của tôi rất là tồi tệ. Nếu không phải vì cứu chị, tôi có bị hâm hay không mà lại chạy đến chỗ quỷ quái này hóng gió chứ? Sau khi về, tiền lương sẽ phải giảm một nửa, công việc tăng lên gấp hai.

Sau đó hắn cưỡng ép xua đuổi miếng cao da chó này ra ngồi ở phía sau. Hắn lập tức thổi tắt quỷ nến, ngồi vào vị trí ghế lái, khởi động xe, ánh đèn được bật lên.

Lúc này cô gái bán hàng đang ngồi trên ghế lái phụ, cô ta vô tình nhìn qua cửa kiếng, trông thấy một cỗ thi thể hư thối đang chậm rãi bước về phía này, nên hoảng sợ hét.

- Bên ngoài, bên ngoài, bên ngoài có...

Dương Gian lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.

- Có con quỷ mà thôi, cô ngạc nhiên như thế để làm gì chứ, không phải lúc trước cô gặp được rồi hay sao? Còn la hét nữa là tôi đuổi cổ xuống xe đó.

Toàn thân cô gái bán hàng lập tức hơi run rẩy, vội vàng dùng tay che miệng.

Giang Diễm lại ngó lên từ ghế sau, đầu lòi ra phía trước, cô lại vui vẻ bá lấy cổ của Dương Gian.

- Cậu đừng có đọa cô ấy nữa, cậu mà đuổi cô ấy xuống thì lấy ai đi xử lý thủ tục cho chúng ta chứ.

Dương Gian nói:

- Cả chị nữa, không ngồi xuống là giống như vậy luôn.

Nụ cười trên mặt của Giang Diễm hơi cứng lại, cô lập tức rụt người lại, ngồi thẳng tắp ở trên ghế sau. Hành động ngoan ngoãn nghe lời này của Giang Diễm còn hơn cả việc học sinh mẫu giáo vâng lời cô.

Hiện tại Dương Gian muốn đi ngược lại để tìm cô gái hơi lằng nhằng khiến hắn không ưa nổi, Đồng Thiến. Cô ta chính là mục đích cứu viện ngày hôm nay của hắn.

Nếu hắn không mang thêm mấy người ra ngoài thì sẽ khó mà bàn giao lại cho Triệu Kiến Quốc, hắn chỉ mang ra Giang Diễm và cô gái bán hàng kia rời khỏi đây, đoán chắc Triệu Kiến Quốc sẽ phải tức nổ phổi khi nhìn thấy mất.

Vì quyền lợi của Cảnh sát Quốc tế, hắn vẫn phải chạy đi cứu thêm mấy người lúc nãy.

Thế nhưng khi Dương Gian lái xe chạy đến vị trí lúc nãy, hắn phát hiện không chỉ là Đồng Thiến mà còn có cả những người còn sống sót lúc trước, toàn bộ bọn họ đều đã biến mất.

- Trốn đi rồi à?

Dương Gian liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, hắn cũng lười đi tìm nữa. Thế là hắn hô to một tiếng:

- Ba phút, trong vòng ba phút đồng hồ, nếu các người tập hợp lại trước mắt tôi để rời khỏi đây, mấy người sẽ phải lưu lại quỷ vực chờ chết đi.

Lúc trước Dương Gian bảo Đồng Thiến là mang theo mấy người kia đứng ở đây chờ hắn rồi. Nhưng hiện tại cả đám lại chạy loạn đâu mất tiêu cho nên chuyện này không thể trách hắn được. Hắn không có đủ thời gian, sức lực để chạy đi tìm từng người một về đây để cứu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch