Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 260: Cái Giá Phải Trả

Chương 260: Cái Giá Phải Trả

Triệu Khai Minh không còn sự hăng hái, nhiệt tình như lúc trước, chỉ còn một cảm giác bất lực, thê thảm.

- Mày không chịu rời bỏ tao có phải là do mày chưa thể lấy hết được thứ gì trong người của tao, có phải không?

- Mày đúng là một con ác quỷ, bởi vì mày mà tao đã mất đi bao nhiêu thứ, mày có biết không, nếu mày đã khủng bố như vậy rồi thì sao mày không giết tao luôn đi?

Triệu Khai Minh cầm chặt khẩu súng lúc đặc chế ở trong tay.

Hắn ta không thèm suy nghĩ, do dự, trực tiếp đưa lên huyệt thái dương bắn một phát.

Hắn ta lựa chọn tự sát nhưng không có tiếng súng nào được vang lên.

Viên đạn bị kẹt lại, Triệu Khai Minh lấy viên đạn ra, vứt viên đạn màu vàng kia xuống đất. Sau đó lại tiếp tục lên đạn, giơ súng chỉ vào huyệt thái dương và bắn nhưng viên đạn vẫn tiếp tục bị kẹt.

Hắn ta lại tiến tục lên đạn, bắn nhưng nó vẫn kẹt tiếp.

Cứ thế cho đến khi băng đạn bị hết sạch, hắn ta chưa hề nổ được phát súng nào.

- Con mẹ mày.

Sắc mặt Triệu Khai Minh trở nên dữ tợn như một người điên, hắn ta ném khẩu súng lúc kia về phía con quỷ đang đứng dưới ngọn đèn đường.

Khẩu súng nện trúng con quỷ kia nhưng nó chả hề hấn gì cả, khẩu súng lại rơi xuống đất.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Hắn ta không thể nào tự sát được, bởi vì con quỷ kia không cho phép hắn ta tự sát.

Mỗi khi hắn ta có mộng tưởng tự sát được thì sự tàn khốc của hiện thực lại đánh bại hắn ta, khiến cho bản thân hắn ta lại mất đi càng nhiều thứ hơn nữa.

- Được rồi, nếu mày đã kiên quyết không cho tao chết, tao sẽ cố mà sống cho thật tốt. Tao sẽ thay đổi hết toàn bộ mọi thứ, tao muốn cũng lũ quỷ chúng mày đấu một trận xem sao, thử xem là mày thắng hay là tao thắng. Dù sao tao đã bất tử rồi, có chết thì tao cũng đạt được mục đích.

Triệu Khai Minh giãy dụa đứng dậy, hắn ta nện cái chân giả trên mặt đất, khập khiễng đi về phía trước.

Ngay khi hắn ta vừa mới rời đi, điện thoại trong túi vang lên.

Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói:

- Alo, là Triệu Khai Minh phải không? Cha cậu vừa mới xảy ra chuyện rồi, cậu tranh thủ về nhà nhanh đi....

Dường như Triệu Khai Minh đã chuẩn bị từ trước rồi, hắn ta lạnh nhạt đáp lại:

- Cháu biết rồi bác trai, hôm nay cháu còn có chút việc không về được. Hai này nữa cháu sẽ về lo liệu tang sự cho cha cháu.

Nói xong, hắn ta lập tức cúp điện thoại nhưng sắc mặt hắn ta lại càng trở nên điên cuồng, dữ tợn hơn.

Hắn ta quay đầu nhìn ra sau.

Con quỷ ở dưới ngọn đèn đường đã biến mất đâu không thấy nữa. Ngay khi hắn ta rời khỏi đây thì lúc này Dương Gian vẫn còn ở bên trong quỷ vực.

Hắn cầm cây quỷ nến trên tay, đạp xe đạp đi về phía trước, nhìn thì trông hắn thật sự rất nhàn hạ, rãnh rỗi đi dạo trên các con hẻm. Nhưng thực tế hắn đã mở ra mấy con mắt quỷ ở trên người, chăm chú quan sát kỹ bốn phía xung quanh, đồng thời hắn đang tìm kiếm vị trí của Giang Diễm.

Cuối cùng, hắn cũng đã trông thấy một chiếc xe thể thao sang trọng đang đậu ở trước cửa tiệm quần áo, đèn xe vẫn còn sáng.

Xuyên qua cửa kính có thể thấy được bên trong xe vẫn có người đang ngồi bên trên tay lái. Thế nhưng trong một đống xe đứng đầy đường như vậy, hắn sẽ không thể nào quan sát thấy nếu như chiếc xe kia không trở nên khác biệt.

Đấy chính là lý do vì sao hắn bảo Giang Diễm luôn luôn chạy xe, không được ngừng lại. Bởi vì hắn biết, có thể quỷ vực sẽ khiến cho Giang Diễm bị ảo giác nhưng nó sẽ không thể thay đổi trạng thái của chiếc xe đang hoạt động được. Cùng lắm là nó khiến cho chiếc xe đứng yên một chỗ mà thôi. Còn chỉ cần chiếc xe kia vẫn còn hoạt động, vẫn còn nổ máy thì đèn xe sẽ luôn luôn sáng, như thế hắn sẽ dễ dàng quan sát và nhận diện hơn. Đồng thời cũng tạo việc cho Giang Diễm làm mà quên đi nỗi sợ hãi khi gặp quỷ.

- Tìm được rồi?

Dương Gian cũng đã đoán ra được, khả năng cao chính là Giang Diễm đang ngồi bên trong.

Lúc này hắn lại trông thấy được một người quen của hắn, đang đứng bên cạnh chiếc xe.

Người này chính là bạn học của hắn... Tiễn Vạn Hào.

Giờ phút này Tiễn Vạn Hào bị mất nửa đầu, thân thể đã hư thối biến thành màu đen, mùi vị kinh khủng lan tỏa xung quanh, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lúc trước.

Khi Dương Gian đạp xe đạp đi đến, Tiễn Vạn Hào chậm rãi ngẩng đầu, dùng con mắt đã bị mục nát hết hốc mắt nhìn về phía hắn.

Dương Gian nhíu mày một cái.

- Cậu ta đã thành quỷ nô rồi?

Lúc trước, ở trong trường học, Tiễn Vạn Hào chính là một trong số những người có cơ hội sống sót rời khỏi đây cùng với hắn. Nhưng cậu ta lại không nghe theo lời khuyên của Dương Gian, cố chấp tiếp nhận lấy cuộc gọi của con quỷ, kết quả là cậu ta đã bỏ luôn cái mạng của cậu ta tại trường học.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

- Nếu là quỷ nô thì mức độ uy hiếp của cậu ta không hề lớn, huống hồ cậu ta cũng đã sắp bị mục nát hết cả rồi.

Khi hắn đi đến gần, ánh sáng của quỷ nến bao trùm đến người Tiễn Vạn Hào.

Tiễn Vạn Hào lập tức lùi ra khỏi phạm vi bao phủ của quỷ nến, cậu ta không dám đứng bên trong.

Xuyên qua cửa kính phía trước, Dương Gian có thể thấy được Giang Diễm đang ngồi trên ghế lái. Lúc này cô ấy đang ngồi lái xe, trông mặt của cô rất căng thẳng. Hiển nhiên là đến hiện tại cô vẫn còn cho rằng bản thân cô đang lái xe trên đường đây, đang trầm mê bên trong ảo giác. Không biết nếu hắn không đến cứu cô thì có lẽ cô sẽ tiếp tục như vậy cho đến chết mà thôi.

Hắn lấy điện thoại ra mà gọi cho Giang Diễm.

- Là tôi đây, mở cửa xe đi.



Lúc này Giang Diễm vẫn còn đang duy trì tư thế lái xe.

Trong mắt của cô, hiện tại ở xung quanh vẫn đang là một khu vực tăm tối, trước mặt cô là một con đường không có điểm cuối, kéo dài bất tận. Bất kể là cô chạy nhanh đến mức nào, chạy bao lâu thì cô cũng không thể đi đến cuối con đường này hay gặp phải đường rẽ nào hết.

Ven đường không có lấy một chút ánh sáng cùng với việc con quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu. Vì vậy, mặc dù hiện tại cô đang ngồi ở trong xe nhưng cả người cô cũng đang rất sợ hãi.

Nếu không phải là cô còn có niềm tin vào việc Dương Gian, trong lòng cô vẫn còn chút hi vọng thì có lẽ tinh thần của cô đã bị sụp đổ rồi, thậm chí có thể là điên luôn.

Ở trên ghế lái phụ, lúc này sắc mặt của cô gái bán hàng cũng đã trở nên tái nhợt, cô ta lắp bắp hỏi.

- Thời gian lâu như thế rồi mà không có ai đến cứu, có phải là bạn trai của cô không đến đây nữa phải không?

Hiện tại cô ta vẫn còn chưa có chết, cô ta cũng khá là may mắn. Lần tập kích trước đó, nhờ Giang Diễm hơi tăng tốc xe đã bỏ rơi được con quỷ kia. Kể từ lúc đó đến giờ, cô ta luôn dùng tay giữa chặt cánh cửa, cho nên cô ta vẫn còn có thể giữ được mạng sống.

Thế nhưng trên cổ tay của cô gái này vẫn có một dấu tay màu đỏ, là do con quỷ lúc nãy túm trúng cổ tay nên lưu lại.

Bàn tay kia rất lạnh lùng, cứng ngắc, trong đó lại ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp, thiếu chút nữa là nó có thể bóp gãy tay của cô.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch