Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 269: Khoe Khoang 1

Chương 269: Khoe Khoang 1

Thời gian Dương Gian thổi tắt ngọn quỷ nến đến rời khỏi đây chỉ có mấy giây mà thôi. Nhưng trong thời gian này đã có mấy người sống sót sử dụng hết may mắn của bọn họ để cầm cự cho đến hiện tại, đành phải lưu lại quỷ vực.

Giờ khắc này, trên một con phố không người qua lại, một chùm sáng màu đỏ đột nhiên hiện ra.

Đám người Dương Gian đột nhiên xuất hiện trên đường lớn, hoàn cảnh xung quanh cũng không có thay đổi gì nhiều so với trước đó.

Thứ thay đổi duy nhất chính là ở chỗ này bị thiếu đi những âm thanh quỷ dị cùng lạnh lẽo. Những ngọn đèn đường ở xung quanh đang sáng trưng, có thể nhìn thấy những vì sao cùng ánh trăng vằng vặc ở trên cao. Khung cảnh xung quanh đã không còn tối tăm như lúc nãy.

Đồng Thiến hơi sững sờ một chút.

- Chỗ này là?

Dương Gian nói:

- Vẫn ở trong thành phố Đại Xương, chỉ là không còn nằm trong phạm vi của quỷ vực. Nhiệm vụ lần này của tôi cũng đã hoàn thành rồi. Những chuyện còn lại thì tùy ở cô vậy, cô là Cảnh sát Quốc tế, mấy chuyện này là chức trách của cô, ckhông phải của tôi.

Sau đó hắn quan sát bốn phía một chút, khi đã xác định xung quanh an toàn, hắn mới mở cửa xe, cất quỷ nến, quỷ dây thừng, sau đó nổ máy, chuẩn bị rời di.

- Chờ một chút, cậu định đi như vậy hay sao?

Dương Gian nói:

- Không đi như vậy thì đi như nào nữa đây? Hiện tại đã hơn 8 giờ sáng, tôi còn muốn về để ngủ bù đây. Ngày mai mấy người kia cũng phải đi làm nữa chứ, ai nấy đều là người bận rộn cả mà.

Sắc mặt Đồng Thiến hơi thay đổi:

- Nếu có chuyện gì thì sao tôi tìm được cậu đây?

- Có việc cô đừng tìm tôi, không có việc gì thì lại càng không nên tìm tôi.

Sau đó Dương Gian nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói chuyện tiếp:

- Tốt nhất cô nên quay về thành phố mà cô phụ trách đi, đừng có đến Đại Xương nữa. Chuyện ở nơi này rất phức tạp, không phải nơi cô có thể sống yên ổn được đâu. Mà tôi cũng khuyên cô một cậu, cô nên nhanh chóng khống chế lệ quỷ thứ hai đi, kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ, đừng tham gia vào mấy chuyện linh dị vô nghĩa như thế này nữa. Tôi không thể không thừa nhận cô rất có lòng yêu nước, cũng rất có trách nhiệm. Nhưng tôi lại không thấy được chút hi vọng nào từ trên người của cô, những gì tôi nhìn thấy chỉ là chết chóc và tuyệt vọng. Bởi vì cô sống không được lâu, tôi không nghĩ cô có thể làm được chuyện gì với chút thời gian ngắn ngủi còn lại của cô. Có thể cô cảm thấy tôi rất ích kỷ nhưng trong cái thế giới này, không ích kỷ thì không thể tồn tại lâu được. Tất cả mọi người cũng chỉ có một cái mạng mà thôi, tôi cảm thấy mạng của ngự quỷ nhân còn quý hơn mạng của người bình thường. Tôi chỉ có thể nói với cô như vậy thôi, thế nào thì tự cô đi mà xử lý, không liên quan gì đến tôi.

Đây cũng coi như hắn đột phát thiện tâm nhắc nhở cô ta. Đơn thuần chỉ là không muốn nhìn thấy đồng nghiệp của hắn ta vì trách nhiệm mà chết trong chuyện linh dị.

Đây chính là một việc rất bi thảm.

Nói xong, hắn dùng chân giẫm ga một cái thật mạnh, phóng xe đi ngay lập tức.

Đồng Thiến nhìn Dương Gian rời đi, dường như cô ta đang có điều gì đó suy tư.

Sau đó nhìn lại đám người còn sống sót ở bên cạnh, chỉ còn lại không đủ 10 người.

Đương nhiên đây là do lúc trước đã có mấy người chết trước khi rời khỏi quỷ vực.

Ở trước mặt chuyện linh dị, người bình thường chỉ còn lại một con đường chết, bởi vì không có chỗ trống cho bọn họ phản kháng ở trong chuyện này.

Nếu không phải Dương Gian dẫn đám người bọn họ rời khỏi đây, ngay cả Đồng Thiến cũng phải chết.

Trầm tư suy nghĩ một lát, Đồng Thiến lấy lại tinh thần, cô ta cầm điện thoại di động định vị vệ tinh ra, và gửi một cái thông điệp.

"Nhiệm vụ thất bại, tôi xin lỗi, tôi không thể nào giải quyết chuyện linh dị quỷ gõ cửa ở thành phố Đại Xương... Hơn nữa trong quá trình này tôi sử dụng lực lượng lệ quỷ quá nhiều, khoảng thời gian lệ quỷ khôi phục cũng không còn bao lâu. Hiện tại tôi xin phép được khống chế con lệ quỷ thứ hai, bằng vào điều kiện của tôi hẳn là đủ rồi chứ.”



Xe thể thao mấy trăm vạn chạy băng băng trên đường, mặc dù ở trong thành phố Đại Xương cũng không được coi là hiếm thấy nhưng không có nhiều. Cho nên khi chiếc xe chạy qua vẫn có không ít người đi trên đường ghé mắt xìn xuýt xoa, có người hâm mộ thì đường nhiên sẽ có người đố kỵ.

Một cô gái đang cùng bạn trai đi dạo phố, cô ta bất chợt hét lên khi thấy chiếc xe.

- Ôi trời, đây là Bentley, nhìn bộ dạng của nó chắc cũng phải mấy chục vạn nhỉ.

- Có lẽ khoảng 500 vạn chừng đó, chứ làm gì có mấy chục vạn được, đúng là không có kiến thức.

Bên cạnh có một chiếc taxi đang dừng lại, đầu của chiếc taxi này đã biến dạng. Người tài xế mở cửa sổ xe xuống, châm thuốc hút. Người này có chút thâm trầm nói:

- Nếu là xe khác mà làm tôi bực mình thì có lẽ tôi sẽ đuổi theo xe hắn, đâm mấy phát cho hắn biết mặt nhưng mà xe này thì tôi lại không dám đuổi.

Cô gái kia nói với người bạn trai:

- Năm trăm vạn? Anh nhìn người khác mà xem, ngay cả cỗ xe mười mấy vạn mà anh cũng không có. Nhìn xem, người ta trẻ tuổi như vậy, đẹp trai hơn cả anh, lại còn có xe như vậy. Anh còn phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều nhiều vào.

Chàng trai kia bĩu môi:

- Kẻ có tiền thì sao chứ, dù hắn có tiền nhưng hắn có hạnh phúc có sung sướng bằng anh không?

Lúc này Dương Gian đang đứng chờ đèn đỏ, khi nghe được người thanh niên kia nói như vậy, hắn liền mở cửa sổ xe ra và nói:

- Thật sự xin lỗi, có tiền đúng là rất hạnh phúc và sung sướng.

- Con mẹ nó...

Sắc mặt người thanh niên kia tối sầm lại nhưng sau đó người này vẫn kiên trì phản bác lại:

- Coi như cậu có tiền, cậu hạnh phúc thì sao chứ, cậu vẫn chỉ là một tên FA mà thôi. Còn tôi thì khác, tôi không giống cậu, tôi đã có bạn gái rồi.

Sau khi cậu ta nói xong, lập tức ngẩng đầu lên với Dương Gian, có lẽ cậu ta đang vì cái hơn này mà kiêu ngạo.

Dương Gian nghĩ nghĩ một lát, sau đó mở cửa sổ xe đằng sau xuống.

Đằng sau xe lập tức lộ ra Giang Diễm, lúc này cô đang ngồi bấm điện thoại di động.

Giang Diễm có chút mờ mịt, cô ngẩng đầu lên hỏi hắn:

- Sao vậy? Về đến nhà rồi à?

Mặc dù tuổi của dì Giang có chút lớn nhưng khuôn mặt không tệ chút nào. Cùng với việc lúc nào ra cửa, dì Giang cũng chăm chú cách ăn mặc. Cho nên dáng người của dì Giang tuyệt đối là ngực nở mông cong, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp. Dì lại mặc váy nữa, càng lộ ra vể thanh thuần, đáng yêu, có thể coi là một vị mỹ nữ. Cô gái bán hàng ở một bên chen lời, đồng thời biểu lộ ý định không muốn rời đi.

- Cũng sắp 9 giờ rồi, nếu không tôi đến ở nhà cậu? Ngày mai chúng ta làm xong rồi lại trở về.

Hiện tại cô ta đang rất sợ hãi bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Thế nhưng cô gái bán hàng này cũng không hề tệ, rất thành thục, lại phối hợp với một bộ đồng phục của nhân viên bán hàng, có một loại mị lực đặc biệt khác.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch