Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 270: Khoe Khoang 2

Chương 270: Khoe Khoang 2

Dương Gian nói:

- Không sao đâu, nể mặt cô là người bán, hôm nay tôi sẽ phá lệ cho cô ở lại nhà của tôi, không tính tiền thuê nhà.

Đồng thời, hắn đưa mắt nhìn về phía người thanh niên kia.

- Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?

Người thanh niên kia kém chút nữa là khóc òa lên khi trông thấy trong xe của Dương Gian đang chở hai cô gái xinh đẹp. Có nhiều tiền hơn cậu ta cũng đã quá lắm rồi, sao hết lần này tới lần khác lại còn đả kích cậu ta theo kiểu như vậy chứ. Trẻ tuổi mà đã chời bời đến mức đó, cẩn thận không sẽ bị thận hư.

Có điều chàng trai kia vẫn có cãi lại:

- Coi như cậu có tiền thì sao, có bạn gái thì sao chứ. Cùng lắm cậu cũng chỉ là một tên phú nhị đại mà thôi, còn tôi lại có được nhiều khả năng mà cậu không thể có được. Cậu thử nói xem, ngoài mấy đồng tiền bẩn kia ra, cậu còn có bản lãnh gì nữa chứ?

Có thể thua người, nhưng không thể thua khí thế. Dương Gian nghĩ một hồi, sau đó mới nói với người thanh niên kia:

- Tôi có thể lái chiếc Bentley này bằng một tay, đây có thể được coi là bản lĩnh không?

Người thanh niên kia lập tức trả lời:

- Tôi có thể đi xe đạp bằng một tay, tôi biết sửa máy tính, tôi biết nấu chè đậu đỏ...

Nhưng cậu ta lại không tự giác mà chảy nước mắt, cậu ta nghĩ về gia cảnh của bản thân mà khóc, đúng là chảy nước mắt vì nghèo.

Thôi, không chơi với cậu nữa. Ai lại đi ức hiếp người khác như vậy bao giờ chứ. Chơi như cậu thì đám điếu ti như chúng tôi làm sao mà sống chứ. Đi dạo trên đường thôi mà, sao lại gặp loại phú nhị đại như cậu chứ.

Giang Diễm hơi nghi hoặc một chút, cô hỏi:

- Sao người kia lại khóc thế?

Dương Gian nói:

- Có lẽ là do cậu ta bị đả kích gì đó.

Bất chợt, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng gọi người thanh niên kia lại:

- Anh bạn, đừng có đi nhanh như thế chứ, tôi có thứ này muốn tặng cho cậu.

Người thanh niên kia chịu không nổi đả kích đang lau nước mắt, chuẩn bị rời đi. Nhưng nghe được câu nói của Dương Gian, cậu ta đáp lại:

- Có chút tiền là có thể lên mặt hay sao, tôi không thèm, cậu tự giữ mà xài đi, tôi nghèo thì nghèo thật nhưng đó là nghèo tiền chứ cốt khí của tôi không hề nghèo.

Dương Gian nói:

- Tôi có một chiếc xe, đang đậu ở trong trung tâm thành phố. Nếu một ngày nào đó cậu có thể tìm tới nó, cứ coi như nó là của cậu đi. Mặc dù không chính chủ nên không bán được nhưng cậu có thể tự mình sử dụng.

Người thanh niên kia lập tức thay đổi thái độ, nhanh chóng chạy lại, túm lấy tay của Dương Gian. Cậu kích động không thôi, vội vàng nói:

- Anh bạn, từ nay về sau cậu chính là người anh em chí cốt cả một đời của tôi. Cậu là anh lớn, còn tôi sẽ là em, mặc dù chúng ta khác cha khác mẹ nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.

- Tôi đi đây.

Dương Gian cười cười, đưa chìa khóa xe cho cậu ta, sau đó lái xe đi khỏi đây vì đèn đã chuyển sang màu xanh rồi.

Người thanh niên kia lắc lắc chiếc chìa khóa xe ở trong tay, hưng phấn nói:

- Thấy chưa, đây chính là anh của tôi đấy, không phải người bình thường, ra tay quá hào phóng.

Thế nhưng Giang Diễm ngồi ở trên xe lại tỏ ra bất mãn.

- Xe còn tốt như thế, sao cậu lại tặng cho người khác làm gì? Sao không giữ lại cho tôi đi.

Dương Gian nói:

- Chiếc xe kia nằm ở bên trong quỷ vực, cứ cho là quỷ vực biến mất đi nữa thì có trời mới biết chiếc xe đó lạc đến chỗ nào rồi. Chị có đi tìm được nó không? Dù sao thì tôi là không thể tìm thấy nó rồi đó. Hơn nữa, chiếc xe đó là của La đại sư, chị có muốn cũng vô dụng thôi, không bằng đưa cho người khác, hoàn thành tâm nguyện cho người ta.

Giang Diễm tỏ ra bộ dạng đáng thương, cô nói:

- Vậy sau này tôi đi bằng cái gì?

Dương Gian nói:

- Không phải chị có tiền hay sao? Chị tự mình mua đi chứ. Lần trước tôi thưởng cho chị 500 vạn đâu rồi, sao không mua đi, chị còn muốn thế nào nữa.

Giang Diễm bất đắc dĩ nói:

- Số tiền kia tôi dùng để trả nợ hết rồi.

Dương Gian nói:

- Vậy thì chị chỉ có thể tiếp tục làm thuê kiếm tiền mà thôi, tiền lương đãi ngộ của tôi rất cao. Nên chị phải tin tưởng vào bản thân của mình, rất nhanh chị sẽ có thể kiếm đủ tiền để mua xe.

Giang Diễm bĩu môi.

- Quỷ hẹp hòi.

Tội cho cô, ngày nào cũng nằm ngủ cùng hắn, vậy mà hắn lại không nỡ cho cô một chiếc xe.

Dương Gian nói tiếp:

-Quay về nhà của chị một lát, chúng ta dọn dẹp mấy thứ quan trọng đi, sau đó rời khỏi đây.

Giang Diễm sững sờ một chút:

- Rời khỏi đây? Chúng ta đi đâu?

Dương Gian nói:

- Đi đến tiểu khu Quan Giang. Trước đó không phải là tôi đã nói với chị chúng ta sẽ rời khỏi trung tâm thành phố, chuyển đến một khu vực khác, không phải nơi có dân cư đông đúc là được. Tránh cho đến lúc nào đó đang u mê đần độn, cuốn vào bên trong chuyện linh dị. Hiện tại ở những nơi càng đông người càng nguy hiểm, những chuyện mà chị gặp phải ngày hôm này đã là minh chứng tốt nhất cho chuyện này rồi.

Giang Diễm nói:

- Tôi biết rồi.

Cô gái bán hàng ở bên cạnh cũng dường như đang suy tư chuyện gì đó.

Cô ta chỉ là một người qua đường, lại xui xẻo bị đụng trúng vào chuyện linh dị lần này. Nhưng gì cô ta trải qua ngày hôm nay đã phá vỡ toàn bộ những nhận thức của bản thân cô ta. Giống như hiện tại cô ta đang đi vào một thế giới kỳ bí vậy.

Thế nhưng cô ta cũng khá thông minh, lại hiểu chừng mực nên từ đầu đến cuối cô ta không có xen vào cuộc nói chuyện của hai người, chỉ ngồi yên nghe hai người nói chuyện, sau đó âm thầm nhớ kỹ toàn bộ mọi chuyện mà Dương Gian nói.

Cô gái bán hàng thầm nghĩ trong lòng:

"Sau khi trở về nên nhanh chóng rời xa khu vực thành thị. Đồng thời thông báo cho cha mẹ cùng họ hàng thân thích luôn, để họ rời xa trung tâm thành phố.

Dương Gian nói:

- Đúng rồi, cô tên là gì?

Cô gái bán hàng có chút bất ngờ nên phản ứng không kịp:

- Tôi, tôi à? Tôi tên là Trương Lệ Cầm.

Dương Gian nói:

- Để báo đáp việc tôi cứu cô ngày hôm nay, cô không ngại cùng chị Giang nhà tôi đi lên tầng trên chuyển đồ xuống chứ.

Trương Lệ Cầm không dám từ chối lời của hắn.

- Được, được.

Cô ta không dám đắc tội với người tên là Dương Gian này. Đây chính là một người mà động cái là rút súng, người mà ngay cả quỷ cũng có thể đối phó. Mặc dù nhìn hắn còn rất trẻ lại khiến cho người ta cảm giác e sợ.

Nhưng hắn cũng không khỏi khiến cho người ta cảm giác an toàn.

E sợ lại muốn dựa dẫm vào người kia.

Đây chính là hai cảm giác rất mâu thuẫn với nhau.

Cái này cũng có thể gọi là lão đại đi.

Giang Diễm đi xuống xe, nghe được đề nghị của Dương Gian đối với Trương Lệ Cầm ngạc nhiên hỏi lại:

- Cậu không định giúp đỡ chúng tôi hay sao? Những thứ kia nặng lắm đó, tận mấy trăm cân lận.

Dương Gian nói:

- Tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn cơm chiên trứng. Sau khi hai người chuyển đồ xong thì gọi tôi một tiếng. Nếu chị cảm thấy nặng quá có thể mời người bạn học kia của chị chuyển giùm cho, hình như tôi có nhớ là cậu ta ở phòng trọ đối diện mà nhỉ.

Giang Diễm liếc xéo hắn một cái:

- Thôi đi, vẫn là tôi tự mình đi khiêng vậy, cậu đi ăn cơm chiên trứng của cậu đi.

Mấy trăm cân gạch thì có lẽ cô còn mang không được nhưng mấy trăm cân vàng thì lại khác, không những cô có thể mang mà còn có thể chạy nhảy nữa.

- Làm phiền cô giúp tôi một tay.

Trương Lệ Cầm nói:

- Được rồi, Giang tiểu thư, không có phiền đâu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch