Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 272: Tới Nhà Mới

Chương 272: Tới Nhà Mới

Dương Gian nói:

- Không phải là anh định đánh chủ ý vào con quỷ này của tôi đó chứ? Lần trước tôi đã bán cỗ quan tài kia cho giáo sư Vương rồi, lần này tôi lại không có ý định bán con quỷ này.

Triệu Kiến Quốc vội nói:

- Không, không, không, cậu đừng có hiểu lầm tôi như thế, mục đích của tôi chỉ là cảm ơn thôi. Việc cậu giam giữ con quỷ kia là một chuyện tốt, đã giúp cho thành phố Đại Xương tiêu trừ một mối nguy hiểm không hề nhỏ. Công lao này không hề nhỏ chút nào, điều này trợ giúp rất lớn đối với việc cậu xin được cấp quyền lợi của Cảnh sát Quốc tế. Dù sao công lao càng lớn thì cậu càng được sự chiếu cố của cấp trên. Nếu không phải có chuyện ở thôn Hoàng Cương, chắc cấp trên sẽ không đồng ý cho yêu cầu này của cậu đâu. Mặt khác, có lẽ cậu nên tiếp nhận trình tự để trở thành Cảnh sát Quốc tế chính thức đi, khoảng 10 ngày nữa sẽ có người tiếp xúc với cậu. Đương nhiên là cậu có thể yên tâm, nhưng yêu cầu tôi đáp ứng với cậu thì tôi sẽ làm cho cậu.

Dương Gian nói:

- Vậy thì tốt rồi, còn có chuyện linh dị nào nữa không? Tôi đã phải loay quay cả một ngàynên hơi mệt, nếu như không có chuyện linh dị thì tôi muốn đi ngủ đây.

- Thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của cậu nhưng tôi vẫn còn có một chuyện muốn thông báo cho cậu biết. Đó là hai mươi phút trước rôi đã nhận được thông tin xác nhận là quỷ vực đã biến mất khỏi trung tâm thành phố Đại Xương, giống như những gì ghi trong hồ sơ, sau khi xong việc con quỷ gõ cửa sẽ rời đi.

Dương Gian nói:

- Vậy anh nên quan sát kỹ những chỗ khác đi, quỷ gõ cửa rời khỏi thành phố Đại Xương thì hẳn nó sẽ đến một chỗ khác.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Đúng là như thế, hiện tại cấp trên đang chế định một kế hoạch để giam giữ quỷ gõ cửa. Cũng không thể để cho một con quỷ khủng bố như vậy cứ đi dạo khắp quốc gia chúng ta, giết người không kiêng nể gì hết. Chuyện vừa rồi đã cung cấp rất nhiều thông tin quan trong cho hành động kia, tôi đang tranh thủ xin công trạng cho cậu, còn về chuyện của thành phố Đại Xương vẫn phiền cậu để ý nhiều một chút. Mặc kệ là thành phố Đại Xương có xảy ra chuyện linh dị hay không, chỉ cần cậu giải quyết nó, sau đó báo cáo cho tôi. Tôi sẽ ghi công lao cho cậu, những thứ này có lợi rất lớn cho cậu sau này.

Dương Gian nói:

- Được rồi, nếu có chuyện tôi sẽ báo cáo.

- Vậy thì tốt, tôi sẽ không quấy rấy cậu nghỉ ngơi nữa, đúng rồi, việc cuối cùng mà tôi muốn nói cho cậu biết chính là Cảnh sát Quốc tế Triệu Khai Minh vẫn còn may mắn sống sót. Cậu ta không có hi sinh, vì vậy tôi còn hi vọng giữa các cậu không xảy ra chuyện gì xích mích với nhau.

Sau khi nói xong, Triệu Kiến Quốc mới cúp điện thoại.

Dương Gian nghe được điều này, hắn bắt đầu nhíu mày.

Triệu Khai Minh còn sống?

Đây đúng là một tin tức không tốt chút nào.

Thế nhưng tên kia làm cách nào mà có thể sống sót từ trong tay của quỷ gõ cửa?

Hình như hắn ta chỉ khống chế một con quỷ thôi mà.

Dương Gian thầm nghĩ:

"Cứ cho là hắn ta có thể sống sót qua chuyện này nhưng cái giá mà hắn ta phải trả cho việc sống sót sẽ không hề nhỏ chút nào. Thế nhưng rốt cục là hắn ta vẫn không chịu chết, đây vẫn còn là một mối họa ngầm.”

Thứ mà hắn kiêng kị của Triệu Khai Minh, cũng không phải là năng lực mà chính là tính cách của tên này. Hắn ta giống như một con độc xà, ẩn núp trong bờ trong bụi, không lộ ra thì thôi, một khi lộ ra là phải một phát chí mạng.

Nếu như không phải là lần này hắn trùng hợp giải quyết được tên Vương Nhạc, có lẽ kế hoạch của tên không phải đã thành công rồi, hắn ta lợi dụng Vương Nhạc và người của câu lạc bộ Tiểu Cường tiến hành vây quét Dương Gian. Nếu như thế thì chắc hắn sẽ phải chết, đó là điều không thể nghi ngờ.

Giết Nghiêm Lực, cũng không phải hắn ta có thù gì. Mà mục đích chính là muốn loại bỏ những thành phần có khả năng ra tay giúp đỡ hắn, đồng thời còn có thể khiến cho Vương Nhạc cuốn vào bên trong cuộc tranh đấu này.

Dương Gian vừa lái xe, vừa suy nghĩ mọi chuyện.

"Hắn ta dụng tâm lương khổ như vậy để đối phó với mình, nguyên nhân vì cái gì? Vì sao hắn ta lại có địch ý với hắn lớn như thế?"

Theo lý mà nói, từ trước đến nay, hắn cùng với Triệu Khai Minh cũng không có thù hằn gì, thậm chí là hai người còn chưa hề gặp mặt nhau.

Lần gặp mặt thứ nhất của hai người là khi Triệu Khai Minh đến mời chào hắn nhưng lúc đó đã bị hắn từ chối.

Nếu nói về thù hận của hai người, có lẽ chỉ còn một cái nguyên nhân cuối cùng.

Chính là Triệu Khai Minh không muốn giao ra chức vị Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương.

Thế nhưng lý do này cũng không được ổn cho lắm.

Trong lòng Dương Gian lưu giữ rất nhiều sự nghi ngờ, hắn nghĩ một hồi nhưng không thể nào nghĩ ra được nguyên nhân của vụ việc. Chỉ đành từ bỏ, không suy nghĩ thêm nữa, nếu hai bên đã kết thù với nhau, lập trường đã rõ ràng thì lý do đã không còn quan trọng nữa.

Một lát sau, xe đã chạy đến trước cửa của tòa nhà tiếp thị trong tiểu khu Quan Giang.

Hiệu suất làm việc của Trương Hiển Quý cũng rất nhanh. Hiện tại tấm biển của tòa nhà tiếp thị cũng đã được gỡ xuống. Ngoài ra còn có mấy người công nhân đang xây dựng một hàng rào sắt ở xung quanh tòa nhà tiếp thị, mọi việc cũng đã gần làm xong rồi.

Nếu hiện tại có một người nào mới đến đây lần đầu, nhìn vào toàn nhà trước mắt, người đó sẽ không thể nào liên tưởng tòa nhà này với công ty được. Thứ bọn họ cảm thấy chỉ là mọt ngôi biệt thự xa hoa mang phong cách châu Âu.

Sau khi xuống xe và trông thấy tòa biệt thự 5 tầng trước mặt, Giang Diễm kinh ngạc đến ngây người, cô hỏi:

- Đây chính là nhà cậu mới mua hay sao?

Dương Gian nói:

- Cha người bạn của tôi làm bất động sản, ngôi nhà này là chú ấy nhượng lại cho tôi, sau này chúng ta sẽ ở đây.

- Quá tuyệt vời.

Giang Diễm nhảy cẫng lên hoan hô, cô không kịp chờ đợi nữa, ngay lập tức chạy thẳng vào nhà. Cô đang háo hức muốn xem căn nhà mới của mình... Ừm, của ông chủ mình.

Trương Lệ Cầm ở một bên lại không kinh ngạc lắm, một người có thể nắm giữ mấy ức ở trong tay thì mua một ngôi biệt thự có mấy ngàn vạn này cũng là chuyện bình thường.

Dương Gian kêu to:

- Này, này, Giang Diễm, chị đừng có chạy? Chị chạy rồi thì ai vác đồ giúp tôi?

Hắn quay đầu nhìn Trương Lệ Cầm.

Trương Lệ Cầm có chút xấu hổ nói:

- Lúc nãy vác đồ khiến cho cơ bắp của tôi bị mỏi rồi, hiện tại không còn sức nữa, tôi không mang nổi đâu.

- Vậy cô đi vào trước đi, tôi tự mình làm là được rồi.

Không còn cách nào khác, không có ai rinh thì chỉ còn cách là Dương Gian tự làm lấy mà thôi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch