Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 271: Dọn Nhà

Chương 271: Dọn Nhà

Trương Lệ Cầm thở hồng hộc lôi một chiếc rương vào thang máy.

- Đây là thứ gì vậy, cái rương bé như thế mà nặng vậy.

Đừng nói là xách, chỉ kéo thôi cũng đã tốn sức rồi.

Mặc dù đầu Giang Diễm chảy đầy mồ hôi nhưng cô lại tỏ ra rất nhiệt tình. không cảm thấy mệt mỏi.

Cô híp mắt, có chút ảo tưởng nói:

- Đây chính là giang sơn do tôi đánh được đó. Xem ở việc cô giúp đỡ tôi chuyển đồ, tôi sẽ phá lệ tiết lộ cho cô biết một ít.

Vừa nói cô vừa mở một chiếc vali nặng nề ra.

Bên trong chính là những cục màu vàng kim, hình chữ nhật. Chúng tỏa ra những ánh sáng màu vàng khiến cho Trương Lệ Cầm bị lóa mắt.

Trương Lệ Cầm có chút giật mình:

- Vàng? Cái này, tất cả những thứ này đều là vàng hay sao vậy?

Trong lòng cô ta hơi run lên, thứ lúc nãy cô ta chuyển chính là vàng, hơn nữa toàn bộ những chiếc rương này đều là vàng?

Giang Diễm nói:

- Đương nhiên, toàn bộ những rương này đều chứa vàng. Nhìn vậy thôi chứ cũng không nhiều đâu, chỉ có 400 cân, tôi mua hết bốn tỷ đó.

Rõ ràng Trương Lệ Cầm đã bị chấn kinh.

Cô ta là nhân viên của cửa hàng xe ô tô, trước giờ cũng đã từng tiếp xúc với không ít vị tổng giám đốc có giá trị mấy tỷ. Thế nhưng người có thể bỏ 400 cân vàng vào mấy cái thùng và kéo lê như thế này thì đây chính là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.

Trương Lệ Cầm cố đè nén sự kinh ngạc ở trong lòng, sau đó cô ta lại hỏi tiếp:

- Bạn trai cô mua nhiều vàng như thế để làm gì?

Giang Diễm nói:

- Cái đó thì sao tôi biết được, bình thường cậu ấy cũng chẳng đứng đắn chút nào. Lần trước tôi đã hỏi qua nhưng cậu ấy lại nói với tôi là muốn dùng để sửa sang nhà ở gì đó. Hơn nữa cậu ta còn bảo là muốn kiếm thêm, chứ từng này là chưa đủ.

Trương Lệ Cầm mở to hai mắt.

- Sửa nhà còn cần dùng đến vàng à?

- Mặc dù cậu ta nói như thế nhưng tôi nghĩ là giả thôi. Có lẽ cậu ta muốn đầu tư cái gì đó, mà đoạn thời gian này giá vàng đột nhiên tăng vọt, thị trường cổ phiếu đều đã bị quản chế rồi. Tôi có đầu tư mấy trăm vạn ở bên trong, hiện tại mà đi đầu cơ vàng thật thì đúng là một phương pháp kiếm tiền không tệ.

Nhưng cứ nhắc đến chuyện này là Giang Diễm lại cảm thấy đau đầu cùng đau lòng.

- Đáng tiếc hiện tại tôi chỉ là một người nghèo rớt mồng tơi. Đã không có tiền còn đi quản lý một khối tài sản kếch xù.

Hiện tại cô còn đang trông chờ vào việc Dương Gian sẽ cho cô tiền thưởng đây. Mặc dù người đàn ông bé nhỏ của cô có chút quái lạ nhưng ra tay rất hào phóng. Cho cô mấy trăm vạn mà không hề nháy mắt một chút nào.

Trương Lệ Cầm thầm nghĩ trong lòng.

"Có lẽ chỉ là đi đầu tư thôi."

Nếu hắn là một tổng giám đốc của một công ty nào đó thì có lẽ cô ta còn cho rằng hắn mua nhiều vàng như thế là để đầu tư. Nhưng bản năng của Giang Diễm lại nói cho cô ta biết Dương Gian không dùng vàng để làm thế.

Cô ta cười cười, nói ra suy nghĩ của cô ta.

- Có lẽ sau khi về nhà tôi cũng sẽ mua một ít vàng để cất, thử xem tôi có thể học theo tổng giám đốc Dương, kiếm lời một khoản tiền nhỏ hay không.

Giang Diễm nói:

- Gì chứ việc đó thì không có chuyện gì, cứ theo chân của Dương Gian là ổn hết. Cậu ta có thể lừa gạt người ngoài nhưng cậu ta sẽ không lừa tôi.

Một lát sau, sau một hồi cố hết sức lực thì hai cô gái đã vận chuyện được 400 cân vàng lên xe.

Dương Gian ngồi xổm ở bên cạnh, cầm xâu thịt dê nướng ở trong tay, vừa ăn vừa nói:

- Sao hai người chậm chạp như vậy? Làm tôi chờ mất nửa ngày trời rồi.

Giang Diễm phàn nàn:

- Cậu đúng là cái đồ không có lương tâm, tôi cực khổ thay cậu vác đồ nửa ngày trời, cậu còn có thể nhàn nhã ngồi ở đây ăn thịt dê nướng.

Dương Gian nói:

- Chị có muốn ăn không?

Giang Diễm nói:

- Tôi mới không cần ăn thịt dê nướng, tôi muốn đi nhà hàng Pháp ăn bò bít tết, uống rượu đỏ. Cậu mời tôi nhé.

Dương Gian nói:

- Bò bít tết thì có gì mà ngon chứ? Đừng có giỡn chứ, nguyên một cục thịt bò lớn như thế làm bít tết. Nếu là tôi tôi sẽ không thể nào ăn nổi, chị thật sự không muốn ăn thịt dê nướng đó chứ?

Giang Diễm do dự một chút, cô cảm thấy bản thân có chút đói bụng.

- Vậy cậu đưa cho tôi một xâu thử xem.

Sau khi nhận lấy xâu thịt dê nướng từ tay Dương Gian, cô cẩn thận từng li từng tí căn một miếng.

- Ừm, mùi vị không tệ, khá là thơm.

Sau khi ăn xong, Dương Gian vỗ tay đứng dậy.

- Kén ăn là một thói quen không tốt, sau này chị nên từ bỏ nó. Mọi thứ chuyển xong hết rồi chứ?

Trương Lệ Cầm đứng ở một bên vội nói:

- Tổng giám đốc Dương, mọi thứ chuyển xong rồi ạ, toàn bộ đều ở chỗ này.

Dương Gian đi qua, mở cốp xe, nhấc 400 cân vàng kia để vào bên trong.

- Đừng có gọi tôi là tổng giám đốc Dương, tôi cũng không có mở công ty, cô cứ gọi tôi bàng tên được rồi. Những người đồng nghiệp của tôi thường gọi tôi là cảnh sát mắt quỷ, bạn bè của tôi thì gọi là đại ca. Còn cô thích gọi như thế nào thì cô cứ gọi nhưng đừng gọi tổng giám đốc gì đó là được.

Sau khi làm xong mọi thứ, hắn lại tiếp tục hỏi Giang Diễm:

- Chỉ mấy thứ này thôi sao? Chị không muốn mang quần áo gì đó đi hay sao?

Lúc này miệng Giang Diễm đang dính đầy dầu ăn, cô chỉ hàm hồ nói:

- Đi mua mới là được, dù sao mấy bộ quần áo của tôi cũng đã cũ rồi, đến lúc đó cậu phải cho tôi ứng lương đấy.

Dương Gian nói:

- Chuyện đó còn phải xem thái độ làm việc của chị. Nếu đã đóng gói tốt thì đi thôi, đừng có ăn nữa. Khuya như này mà còn đi lại ở bên ngoài đường thì sẽ rất dễ đụng phải chuyện linh dị nữa đó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì có lẽ còn có một con quỷ đang đi tản bộ ở trong thành phố Đại Xương. Gần đây tôi cũng không có gặp được nó, không biết là nó chạy qua nhà ai nữa rồi.

Giang Diễm thiếu chút nữa bị nghẹn.

- Sao cậu không nói sớm.

Sau đó cô vội vàng gói mấy xâu thịt nướng lại, rúc lên xe ngồi trên ghế lái phụ, đồng thời thúc giục Dương Gian.

- Cậu còn đứng ngơ đó làm gì, đi mau đi.

Dương Gian nói:

- Không nghĩ tới chị vẫn rất sợ chết. Trương tiểu thư, cô muốn đi cùng với tôi, hay để tôi đưa cô về nhà?

Trương Lệ Cầm do dự một chút, cuối cùng cô ta vẫn bước lên xe.

- Vẫn, vẫn nên đi chúng đi, hợp đồng chuyển giao xe còn chưa có đưa cho cậu.

Đương nhiên mục đích của cô ta không phải là vì hợp đồng gì đó mà là nỗi hoảng sợ trong lòng của cô còn chưa có tiêu tan. Trương Lệ Cầm không dám rời đi một cách tùy tiện, vì cô ta cảm giác được sự an toàn khi đi theo Dương Gian.

- Vậy thì đi thôi.

Dương Gian lập tức nổ máy, sau đó xuất phát chạy thẳng về phía tiểu khu Quan Giang.

Khi hắn còn đang lái xe trên đường, điện thoại vệ tinh của hắn đột nhiên vang lên.

- Alo, Dương Gian à, là tôi đây, Triệu Kiến Quốc.

Dương Gian nói:

- Là Triệu đội trưởng à, lại có chuyện gì nữa hay sao?

Triệu Kiến Quốc cười nói:

- Không, không có việc gì. Mục đích tôi gọi chỉ là để cảm ơn cậu một phen, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, cứu Cảnh sát Quốc tế Đồng Thiến từ trong quỷ vực ra ngoài. Tôi có nghe Đồng Thiến báo cáo rồi, cậu còn giải quyết một người ngự quỷ nhân tên là Vương Nhạc? Hơn nữa còn có thể giam giữ con quỷ kia lại.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch