Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 274: Phòng Tắm

Chương 274: Phòng Tắm

Trương Vĩ thấy Dương Gian, lập tức mời mọc Dương Gian chơi game.

- A, đại ca đến rồi à? Ăn gà không? Buổi trưa tôi mới mua máy tính, cấu hình ngon lắm.

Dương Gian nhìn lướt qua một lượt.

Trong phòng đã bị tên Trương Vĩ này đặt bốn năm chiếc máy tính, toàn bộ đều là đời mới nhất. Nhìn bộ dạng thì có lẽ tên này định ru rú ở trong nhà cả đời chơi game rồi, hắn ta định làm một tên trạch nam đây mà.

Dương Gian nói:

- Cậu còn dám chạy ra ngoài mua máy tính, không sợ chết à.

Trương Vĩ cầm một cái túi giấy, chụp vào trên đầu, đục ra ba cái lỗ dùng để nhìn và thở.

- Tôi phát hiện ra, chỉ cần tôi dùng cái túi giấy bọc đầu lại, thì có soi gương cũng chẳng sao hết. Con quỷ kia cũng không xuất hiện, con mẹ nó tôi thật sự rất thông minh.

Dương Gian nói:

- Nhưng nếu tôi đoán không sai có lẽ con quỷ kia còn lãng vãng ở trong này đúng không?

Trương Vĩ vẫn đang chăm chú chơi game.

- Cứ mặc kệ nó, dù sao toàn bộ gương ở trong này đều đã bị tôi cho người bọc lại hết trơn rồi. Chắc chắn không có chuyện gì nữa đâu, cậu cứ yên tâm.

Chỉ cần nhìn là thấy, cho dù quỷ có đứng trước mặt hắn ta đi nữa cũng không thể nào ngăn cản quyết tâm chơi game của tên này.

Dương Gian nói:

- Vậy cậu cứ chơi đi, tôi đi tắm rửa rồi ngủ đây. Ngày mai còn phải đi đến công trường. Tôi không muốn con quỷ kia bám lấy cậu mà cậu lại ở đây, tôi còn trông cậy vào nơi này để phát tài.

Hắn không thể nào làm được bộ dạng không buồn không lo, cứ vui vẻ chơi game như Trương Vĩ.

Sau khi trở thành ngự quỷ nhân, hắn đã được tiếp xúc với nhiều chuyện kinh khủng, tàn khốc. Cho nên hắn phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều thứ, vì vậy vô tình hắn lại càng trở nên thành thục hơn. Thế nhưng so với việc tôi luyện thành thục từ cái chết thì Dương Gian lại thích sự vô ưu vô lo, loại sinh hoạt đơn giản như của Trương Vĩ.

Một chiếc máy tính, một cái giường và tài sản vài tỷ.

Khó khăn lắm hắn mới hưởng thụ được việc tắm rửa trong hồ bơi riêng. Sau khi rửa sạch đi mùi vị hôi thối của xác chết trên người, Dương Gian đột nhiên nhớ đến một việc.

Trương Vĩ ở chỗ này, con quỷ kia chắc chắn cũng ở đây.

Bản thân hắn sẽ chú ý không đi đến gần tấm gương, Giang Diễm cũng vậy vì lúc nãy hắn đã nhắc nhở cô rồi nhưng hắn vẫn còn để sót mất một người ở trong chỗ này.

Đó chính cô gái bán xe kia, Trương Lệ Cầm.

Hình như cô ta còn chưa biết được mối nguy hiểm tiềm ẩn ở trong chỗ này.

- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Dương Gian nhíu mày, không còn tâm trạng nào để tắm rửa nữa, nhanh chóng rời đi hồ bơi để kiếm Trương Lệ Cầm.

Một khi Trương Lệ Cầm bị tập kích, bị con quỷ trong tấm gương thay thế, hắn khó có thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì.

Dương Gian đi vào trong phòng, hắn hỏi Giang Diễm.

- Chị Giang, nãy giờ chị có nhìn thấy cô gái tên Trương Lệ Cầm kia đâu không?

Lúc này Giang Diễm còn đang rúc ở trong chăn, nghe hắn hỏi như thế thì vội ló đầu ra trả lời:

- Tôi, tôi không thấy, cậu có chắc là trong này có quỷ không vậy?

Dương Gian nói:

- Ừm, có một con nhưng mức độ ảnh hưởng không lớn.

Giang Diễm lập tức trưng ra bộ mặt như đưa đám nói với Dương Gian:

- Này, cậu đừng có đi tìm nữa, nhanh đi ngủ đi. Tôi nhường giường cho cậu này, tôi ngủ chừng này đủ rồi.

Nếu không có Dương Gian, chắc hôm nay cô mất ngủ mất.

Dương Gian nói:

- Không được, Trương Lệ Cầm không biết chuyện ở chỗ này. Một khi cô ta bị hại, tôi sẽ không thể đoán được chuyện gì có thể xảy ra sau đó, có lẽ mấy người các cô cũng bị cuốn vào. Tôi phải qua nhắc nhở cô ta một câu mới được, nếu biết được chuyện trong này, chỉ cần hơi tránh né một chút là được.

Giang Diễm:

- Vậy cậu đi nhanh nhanh đi, đi tý rồi về, tôi chờ cậu.

Dương Gian không có trả lời, chỉ quay đầu rời đi.



Trước kia Dương Gian muốn có một ngôi nhà, một ngôi nhà thuộc về chính bản thân hắn chứ không phải thuê phòng cùng với mẹ. Trong quá trình chuyển qua chuyển lại khắp nơi, hắn cũng đã từng nghĩ đến, bản thân sẽ cố gắng một chút, kiếm nhiều tiền một chút. Sau đó mua một căn nhà nho nhỏ thôi cũng được nhưng… càng lớn càng tốt.

Có điều hiện tại hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện, phòng rộng quá cũng không tốt lắm.

Riêng chỗ này có tận 5 tầng, nếu muốn tìm một người thì không thể đi từng tầng từng tầng tìm, mà là đi đến từng tầng từng tầng để kêu. Nếu có một người nào đó cố tình trốn ở tỏng này, mà không trả lời lại tiếng kêu của hắn thì có lẽ sẽ thật khó mà tìm được người đó.

Hiện tại Trương Lệ Cầm không có ở tầng 4, cũng không có ở tầng 3.

Sau khi cô ta đến đây, chứng kiến cả một tòa biệt thự trống rỗng. Vì để không phải làm phiền người khác, cho nên đi vào trong biệt thự, cô ta lập tức bước chân lên tầng hai.

Tầng hai là phòng khách nhưng vẫn có phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng nghỉ vẫn có đầy đủ mọi thứ như phòng ngủ, phòng WC, phòng tắm.

Thế nhưng khi Trương Lệ Cầm vào bên trong, cô ta đột nhiên phát hiện chỗ này có một số thứ rất kỳ quái.

Chính là toàn bộ tấm gương ở trong này, trong đó còn có cả kính cùng những thứ có khả năng phản quang, chúng đều bị người ta dùng miếng vải đen che lại.

Không chừa một cái nào, ngay cả tấm gương ở trong nhà vệ sinh cũng giống như vậy.

Trương Lệ Cầm mơ hồ cảm thấy được, chuyện này có lẽ có liên quan đến quỷ xuất hiện, cho nên cô ta không có vì tò mò mà đi đến lật mấy tấm vải lên để xem. Dù sao mới cách đây có mấy tiếng đồng hồ, cô ta vừa chứng kiến được một chuyện kinh khủng, không theo lẽ thường xảy ra.

Cứ xem cô ta là kẻ ngu ngốc đi nữa thì sau chuyện đó ít nhất cô ta cũng phải khôn lên một chút.

"Tắm rửa, đi ngủ sớm thôi, đừng có nghĩ ngợi nhiều về chuyện lúc trước nữa."

Mặc dù trong lòng Trương Lệ Cầm vẫn còn sợ nhưng khi nghĩ đến việc trong căn biệt thự này vẫn còn có Dương Gian, cô ta lại an tâm một chút.

Dù sao hắn chính là người có thể đối phó với quỷ, hắn ở trong chỗ này thì chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.

Cởi ra bộ đồng phục nghề nghiệp đã dính mùi hôi thối.

Trương Lệ Cầm đi vào bên trong phòng tắm, tắm nước nóng.

Làn nước ấm áp chảy qua trên người của cô ta, khiến thân thể cô ta ấm hơn. Cỗ hàn ý nãy giờ cũng theo đó mà biến mất nhưng đó chỉ là cảm giác bên ngoài, trong lòng thì vẫn còn.

Mặc dù cô ta biết rõ chỗ này an toàn.

Nhưng khi cô ta nghĩ đến chuyện kinh khủng lúc trước, cùng với những tấm vải đen bịt xung quanh, Trương Lệ Cầm luôn luôn cảm giác được một cỗ bất an. Cô ta lập tức dùng tay vỗ vỗ vào mặt của cô ta, để cho bản thân cô ta không đi nghĩ mấy chuyện vẫn vơ nữa.

Quỷ, một khi cái từ đó nó xuất hiện ở trong tâm trí của con người, nó lập tức giống như giòi, bọ trong xương vậy, không thể nào đuổi đi được.

Sự hoảng sợ của cô ta có lẽ cũng không phải là nỗi sợ hãi đến từ cái chết, mà phần lớn chính là đến từ chữ quỷ kia.

Chữ này dường như đã có ma lực gì đó vậy, mới sinh ra thôi mà nó đã có thể khiến cho người khác phải chịu đựng một nỗi sợ hãi không tên rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch