Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 275: Tìm Thấy Trương Lệ Cầm

Chương 275: Tìm Thấy Trương Lệ Cầm

Cô vội vàng tắm rửa thật nhanh, sau đó cố chịu đựng mùi hôi thối kia, để giặt quần áo, cùng nội y. Nếu có thể, cô ta sẽ không hề có ý định mặc lại bộ quần áo này thêm một giây một phút nào nữa đâu. Bời vì cái mùi tỏa ra từ quần áo khiến cho cô ta không thể kìm chế mà liên tưởng đến chuyện kia.

Sau khi giặt xong, cô ta lập tức cầm quần áo đi ra bên ngoài để phơi.

Đối với loại khí trời này mà nói, chỉ cần phơi một đêm là có thể phơi khô.

Sau đó, cô ta tìm kiếm một cái khăn tắm ở trong phòng tắm và quấn lên người.

Vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, Trương Lệ Cầm đột nhiên cảm thấy được xung quanh đột nhiên nổi lên một luồng gió lạnh, luồng gió này thổi vào trong chiếc khăn tắm, khiến cô ta cảm thấy lạnh cả người. Không dừng ở đó, luồng khí lạnh này còn thấm qua da thịt, xâm nhập vào bên trong cốt tùy khiến cho người ta không tự giác mà rùng mình một cái. Hơn nữa trong không khí vẫn còn lưu lại mùi vị hôi thối của xác chết, nồng độ vẫn y nguyên như lúc trước, không hề thay đổi.

Cô ta không biết được có phải là do bản thân cô ta vừa mới đi ra từ trong phòng tắm hay do làn gió kia thổi từ điều hòa. Nhưng cô ta lại không dám suy nghĩ nhiều.

Hiện tại cô ta chỉ có một ước muốn là chui tọt vào trong chăn, ngủ một giấc đến sáng.

Có lẽ sau khi ngủ đến sáng thì cơn ác mộng ngày hôm nay sẽ kết thúc.

Bất chợt, Trương Lệ Cầm mơ hồ nghe được hình như có ai đó đang gọi tên của cô ta, âm thanh kia khá giống của Dương Gian.

Cô ta nghĩ nghĩ một hồi, sau khi nhận định âm thanh kia là của Dương Gian thật, cô ta mới mở miệng đáp lại.

- Tôi ở chỗ này.

Ngay sau đó, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Dương Gian vội vàng đi đến tầng hai.

Khi vừa đi vào trong phòng khách, hắn lập tức trông thấy Trương Lệ Cầm đang chuẩn bị đi về phòng ngủ.

Lúc này, hắn hơi sững sờ một chút.

Cũng không phải là vì chuyện gì xảy ra mà sững sờ, đơn giản là vì hắn đột nhiên phát hiện ra thì ra cô gái Trương Lệ Cầm này lại xinh đẹp như vậy. Không, không thể nói là xinh đẹp được, nếu bàn về nhan sắc thì cô ta không thể nào so sánh bằng Giang Diễm. Vẻ mặt của cô ta cũng chỉ coi là xiinh đẹp, khiến cho người ta muốn nhìn một lát mà thôi. Nhưng thứ hắn kinh ngạc là vì dáng người của cô ta, thành thục, nở nang. Trên người cô ta mang theo một loại phong vị đặc thù của đàn bà, từ trong ra ngoài tỏa ra một loại phong vị mê người.

Chỉ riêng thứ lộ ra một phần lộ ra bên ngoài từ chiếc khăn tắm ở trước ngực đã đủ khiến cho Dương Gian có chút nghi ngờ về tính chân thực của nó rồi.

Làm sao từ đó đến giờ hắn lại không thể phát hiện ra được sự bất phàm của cô gái Trương Lệ Cầm này chứ?

Trương Lệ Cầm cảm nhân được ánh mắt kia của Dương Gian, thân là phụ nữ nên đương nhiên cô có thể phát hiện ra điều này. Cô vội vàng né tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn vào trong đó, đồng thời hỏi hắn.

- Có, có việc gì vậy?

Dương Gian nói:

- Những tấm gương ở trong này đều đã bị người dùng tấm vải đen để che lại, tôi đến để nhắc nhở cô đừng có đụng vào đó.

Trương Lệ Cầm nói:

- Không, tôi cảm thấy chỗ này khá kỳ lạ cho nên tôi chưa có động vào cái gì hết.

Dương Gian gật đầu nói:

- Vậy thì tốt rồi, chỗ này có một con quỷ, nếu cô sờ bậy sờ bạ sẽ thả con quỷ kia ra đó. Cho nên cô tránh đi, đừng có động vào mấy tấm gương là được, còn lại thì không cần phải kiêng kỵ gì đâu. Mục đích tôi tìm cô là để nhắc nhở thôi, tránh cho cô không biết gì lại đụng phải chúng.

Trương Lệ Cầm giật mình hỏi:

- Cái gì? Chỗ này còn có quỷ?

Dương Gian nói:

- Ngạc nhiên lắm phải không, nhưng không sao đâu chỉ cần đừng có sờ bậy sờ bạ vào mấy tấm gương là được. Hơn nữa, chỗ này lớn như thế, có một hai con quỷ cũng là chuyện bình thường, có gì kỳ quái đâu chứ. Trong thành phố Đại Xương cũng có không ít quỷ mà, nhưng chả thấy có người nào ở trung tâm thành phố bị dọa. Có nhiều thứ không thể nhìn thấy, đương nhiên sẽ không sợ hãi quá. Với lại tôi sẽ giải quyết chuyện này vào ngày mai, không có quan hệ gì với cô hết, cô nghỉ ngơi một đêm ở đây đi.

Trương Lệ Cầm gật gật đầu.

- Vậy cũng được.

Mặc dù nói như vậy nhưng khi biết được chỗ này có quỷ tồn tại, cả người cô ta không nhịn được phải run rẩy. Ánh mắt không thể tự chủ nhìn về bốn phía ở xung quanh.

Cô ta sợ ở trong một góc nào đó lại vô duyên vô cớ thêm một người.

- Thôi đi nghỉ sớm một chút.

Dương Gian quay người chuẩn bị rời đi, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước thì hắn đột nhiêt quay người lại và hỏi.

- Đúng rồi, cô... Có phải là quỷ không?

Trương Lệ Cầm kinh ngạc nói với hắn:

- Tại sao cậu lại hỏi như thế.

Dương Gian đi đến trước mặt Trương Lệ Cầm.

- Quỷ có thể ẩn núp bên trong người, bình thường sẽ không thể nào nhận ra được, cho nên vì đảm bảo an toàn tôi vẫn phải kiểm tra cô một chút.

- Kiểm tra như thế nào?

- Đơn giản thôi.

Dương Gian đột nhiên duỗi tay ra và nắm lấy cổ của Trương Lệ Cầm.

Đầu tiên hắn cảm nhận được độ ấm trên người của Trương Lệ Cầm, sau đó là cảm giác được da gà của cô đang nổi lên, đồng thời nhịp tim của cô cũng tăng theo.

Quỷ sẽ không thể nào biểu hiện một cách đặc thù như vậy được.

Cho dù con quỷ có ngụy trang tốt nhất cũng vậy, chúng không thể nào thể hiện ra được đầy đủ mọi cảm xúc như thế này.

Dương Gian thu tay lại.

- Xem ra cô vẫn chưa bị con quỷ kia chiếm đoạt. Đây chính là một chuyện tốt, tối nay đừng có đi loạn, nằm ngủ đi, nên chú ý một chút.

Trương Lệ Cầm vội vàng gật đầu.

- Tôi, tôi biết rồi.

Dương Gian bất chợt hỏi một câu mà hắn cũng kỳ quái vì sao bản thân lại đi hỏi câu đó:

- Đúng rồi, cái này của cô... Là thật hay giả vậy?

Trương Lệ Cầm nói.

- Thiệt chứ giả đâu ra.

Dương Gian lại nói tiếp:

- Thế nhưng cái này, bộ...ngực này có lớn quá không? Bình thường có ai lớn được như vậy đâu? Cô bơm ở đâu?

Trương Lệ Cầm cúi đầu nhìn một chút, mặt cô ta không khỏi đỏ lên vì vấn đề của hắn.

- Đây là thật, là thật, không phải giả đâu.

Dương Gian vội nói.

- Vậy à, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cô đừng có để ý nhé.

- Không, không có chuyện gì, tôi không sao đâu.

Trương Lệ Cầm vuốt vuốt mái tóc, rẽ nó sang hai bên. Cô ta ngước mắt nhìn Dương Gian, trong ánh mắt của cô ta không tự chủ được mà toát ra vài phần phong tình.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào ánh mắt kia của cô ta, hắn không khỏi sững sờ một lát.

Trong lúc nhất thời, hai người, bốn mắt, nhìn chằm chằm vào nhau, dường như giữa hai bên có thứ gì đó đang bộc phát đi ra ngoài.

Là một người phụ nữ thành thục, chín chắn, Trương Lệ Cầm hiểu được cô ta gì đó không đúng, bản thân không nên dùng ánh mắt đó để nhìn vào một người đàn ông.

(DG: thôi đổi cô ta thành cô đi cho nó thân mật.... Rồi nhé :)) )

Thế nhưng ngay khi cô vừa định thu hồi lại ánh mắt, Dương Gian đột nhiên đi đến trước mặt của cô và nói:

- Ánh mắt vừa rồi của cô có phải là muốn nói cho tôi biết cái gì đó phải không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch