Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 287: Lấy Về

Chương 287: Lấy Về

Thế nhưng không đợi cho Dương Gian mở miệng nói chuyện, hắn lại trông thấy động tác kết ấn của Trương Vĩ bắt đầu thay đổi.

Con mẹ nó, hai tay có thể kết hai ấn, hơn nữa còn không giống nhau.

Năm đó tên này giành bao nhiêu thời gian để luyện tập cái này vậy, mất bao lâu thì mới luyện tập đươc như thế này cơ chứ? Loại động tác có độ khó cao mà hắn ta cũng có thể làm được.

May mắn tên này không sinh ra ở Nhị Thứ Nguyên.

Nếu không lão đại của giới anime sẽ có một chân của tên này.

Dương Gian cảm thấy đầu của hắn đã bắt đầu đau nhức khi quan sát hành động của Trương Vĩ, vì thế hắn lập tức kéo Trương Vĩ qua một bên, tránh khỏi mặt gương.

- Được, được rồi, đừng có sử dụng loại kết ấn xuất sắc kia của cậu nữa, đủ rồi. Tranh thủ thời gian đứng qua một bên đi.

Lúc này hắn đã trông thấy con quỷ bên trong gương cũng đã bắt đầu bắt chước động tác của Trương Vĩ, những ngón tay cứng ngắc kia đang bắt đầu bập bẹ kết ấn nhưng tốc độ lại kém tên Trương Vĩ này mấy con phố.

Trương Vĩ nói:

- Hả? Như thế là được rồi à? Tôi còn chuẩn bị rất nhiều phương án khẩn cấp. Đại ca, cậu đừng có tự gây áp lực cho bản thân quá, tôi vẫn còn có thể làm được nữa.

Dương Gian nói:

- Được rồi, được rồi, cậu cứ tin ở tôi là được.

Trương Vĩ nói:

- Vậy thì tốt, nếu còn không được thì cứ nói với tôi, tôi không ngại đối mặt với con quỷ kia lần nữa đâu.

Dương Gian kéo Trương Vĩ ra phía sau, hắn phát hiện ra con quỷ giống như đúc với hắn ta ở bên trong tấm gương đã bất động.

Nó chỉ lặng lặng đứng yên ở đó, giống như có người nào đó chụp ảnh của Trương Vĩ, sau đó in lên bên trên tấm gương vậy.

Dương Gian lại phân phó với Trương Vĩ.

- Hiện tại cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nhìn xem con quỷ này có theo cậu nữa không, thử xem khi cậu đi khỏi đây thì nó có biến mất theo cậu. Nếu thí nghiệm thất bại, có lẽ cậu đã bị nguyền rủa và nguyền rủa này không thể giải trừ. Sau này cậu nên chú ý khi soi gương và đi ra ngoài, tốt nhất nên che mặt lại, nếu không lúc nào đó sơ ý sẽ bị nó lôi vào trong tấm gương là xong đời.

Trương Vĩ lập tức xoay người rời đi.

- Oke, vậy tôi chuồn trước đây.

Hắn ta lập tức chuồn ngay, không hề do dự chút nào.

Có điều chỉ một lát sau, Dương Gian lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Trương Vĩ từ dưới tầng 1 truyền lên.

- Tên chết tiệt nào mà lại không có ý thức như thế chứ, để ở chỗ này một đống phân vậy.

"... "

Dương Gian chỉ còn hai từ cạn lời giành cho hắn ta, đây không phải là chuyện tốt do cậu ép Hổ ca tạo ra hay sao.

Vậy mà bản thân cậu đi dẫm bẫy do chính cậu tạo nên.

Dù vậy, theo khoảng cách giữa Trương Vĩ và tấm gương càng ngày càng xa, Dương Gian vẫn còn trông thấy con quỷ kia đứng ở bên trong tấm gương. Nó vẫn đứng yên ở trong tấm gương không có biến mất, cũng chẳng hề nhúc nhích.

Điều kiện lúc trước bị thay đổi.

Con quỷ này đã bị giữ lại trong tấm gương.

Dương Gian thấy cảnh như vậy, hắn nhìn lại hai bên một chút. Nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện, sau đó cho ra một kết luận.

Nếu quỷ ở bên trong tấm gương này muốn đi ra ngoài, nó phải thông qua một tấm gương khác.

Giống như lúc trước, sở dĩ con quỷ có thể rời khỏi tấm gương đó là nhờ những tấm kính trên công trường, thông qua cái lỗ nhỏ ở trên tường.

Nhưng hiện tại tấm gương lại đối mặt với vách tường, không có tấm gương thứ hai làm môi giới.

Cho nên con quỷ này bị giam lại.

Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư, hắn đã hiểu ra được một ít dụng ý của chủ nhân tấm gương khi sắp xếp như thế này.

- Nếu mình đoán không sai, có lẽ mình đã hiểu được bị sao người kia lại dùng một tấm vải nhựa để che mặt gương lại.

Thế nhưng sau khi chứng kiến Trương Vĩ rời đi khỏi đây nhưng tấm gương vẫn còn lưu lại hình bóng của Trương Vĩ.

Cái bóng này lại giống nhau như đúc, người và quỷ là một?

Bóng dáng của hắn ta lưu lại trên tấm gương quỷ, người thì đã rời đi.

Dường như giữa hai bên còn có một mối liên hệ nào đó chưa có bị chặt đứt.

Nguyền rủa chỉ bị hạn chế chứ không có biến mất hoàn toàn.

Nhìn lấy những dấu tay ở trên cánh tay của hắn, trong lòng Dương Gian bắt đầu kiêng kỵ với tấm gương này.

Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó lại bắt đầu nhờ đến tấm da kia, nó rất quỷ dị.

"Mang về, sau đó hỏi thử tấm da kia xem sao, có lẽ nó biết được chuyện gì đó."

Nếu không phải ở trong trường hợp bắt buộc, hắn không bao giờ muốn tiếp xúc với tấm da kia. Mặc dù tác dụng của tấm da rất lớn, ở những thời khắc mấu chốt, nó có thể cứu mạng của hắn.

Hắn lập tức nhặt tấm vải nhựa kia lên, tiếp đó che tấm gương lại, trực tiếp nâng lên và mang ra ngoài.

Mục đích khi mang nó đi là hắn không muốn để một thứ nguy hiểm như thế này ở trong một tòa nhà bỏ hoang như vậy.

Cửa gỗ đã bị mở ra, cho nên sau này sẽ có không ít người vì tò mò mà tiến vào bên trong đó.

Nếu lại có người nào đó đụng phải tấm gương này nữa, có thể lại ủ ra một chuyện linh dị khác. Dương Gian lại không hề muốn tiếp tục thu dọn cục diện rối rắm này nữa.

Thế nên cách tốt nhất là cầm tấm gương này theo, đặt ở bên cạnh hắn, để nó nằm trong tay của hắn còn an toàn gấp vô số lần khi ở trong tay người khác.

Còn về hai gian phòng còn lại....

Tạm thời Dương Gian còn chưa có ý định thăm dò.

Hiện tại hắn phải cho người phong tỏa nó lại, cấm người nào đi ra đi vào tòa nhà cổ kia.

Giờ phút này, Trương Vĩ đã trở lại tiểu khu.

Đám người Trương Hiển Quý còn đang đứng ở chỗ cũ để chờ đợi, bọn họ không có ai rời đi hết, cậu của Trương Vĩ có chút cao hứng nói ra

- Đến rồi, tiểu tử Trương Vĩ kia về rồi.

Trương Hiển Quý nhíu mày.

- Nhưng sao Dương Gian lại không đi cùng nó nhỉ.

Chẳng lẽ Dương Gian đã xảy ra chuyện hay sao.

Thế nhưng một lát sau, ông ta nhìn thấy Dương Gian cũng đi ra từ trong căn nhà cổ kia, trên tay hắn còn khiêng một thứ gì đó.

Trương Hiển Quý hỏi.

- Bên trong đã xảy ra chuyện gì?

Trương Vĩ lúc này mới chạy đến nơi, hắn ta vừa thở hổn hển vừa nói:

- Chỗ kia đúng là quỷ dị, đại ca bảo chỗ đó có quỷ. Cũng may là con của cha quá giỏi, thành công sống sót, hiện tại không còn việc gì nữa.

Mặt mũi Trương Hiển Quý tối sầm lại, đây không phải là thằng nghịch tử này nói nhảm hay sao.

Thế nhưng chỉ cần tiểu tử này không có việc gì là tốt rồi.

Dương Gian khiêng tấm gương quỷ đi đến và nói:

- Tổng giám đốc Trương, mọi chuyện đều không có việc gì trải qua, tạm thời Trương Vĩ sẽ không có chuyện gì. Nhưng chỉ là tạm thời thôi, sau này cháu không dám chắc. Mối liên hệ giữa cậu ấy và quỷ chưa bị chặt đứt, cháu cũng không thể xác định được chuyện này là tốt hay xấu nữa.

Trương Hiển Quý gật đầu nói:

- Tạm thời không có chuyện gì là tốt rồi. Lần này may mà có cậu giúp đỡ, căn nhà này thật sự có quỷ à?

Dương Gian nghĩ một hồi, rồi nói:

- Thật sự có chút bất thường nhưng hiện tại vẫn còn đang an toàn. Cháu đề nghị tổng giám đốc Trương nên điều một đội công nhân sửa sang căn nhà này một chút. Thứ gì nên thay thì thay nên giữ lại thì giữ, nhưng căn nhà này khong thể bị sập.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch