Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 288: Tôi Là Của Cậu

Chương 288: Tôi Là Của Cậu

Nếu căn nhà này mà bị sập thì có lẽ những thứ ở trong hai căn phòng thứ 1 và thứ 2 sẽ đi ra ngoài.

Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì hắn không thể nào biết được, bởi vì hắn còn chưa biết thứ ở trong hai căn phòng kia là cái gì nữa.

Trương Hiển Quý hơi lo lắng nên hỏi lại.

- Nếu như thế, đám người công nhân sửa sang sẽ không có chuyện gì chứ?

Dương Gian chân thành nói:

- Không có chuyện gì đâu. Cháu và Trương Vĩ đã đi dạo một vòng ở trong đó rồi. Chỉ cần không mở cửa hai căn phòng ở trên tầng hai sẽ không có nguy hiểm gì đâu, dù sao trước kia cũng có người sinh sốnf. Nhưng hiện tại nó đã bắt đầu có dấu hiệu dột nát, nếu sau này không có quản lý căn nhà này, có lẽ sau một thời gian bị ngấm nước mưa mà sập. Khi đó sẽ xảy ra chuyện không lường trước được, vì ổn định cho sau này nên cháu mới đề nghị chú nên gia cố nó lại, bảo hành sửa chữa.

Trương Hiển Quý nói:

- Hai căn phòng ở trên tầng hai? Tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân giám sát việc sửa chửa căn nhà này. Nếu không thì gom khu đất này lại dựng thành một ngôi miếu, lại giấu toàn nhà cổ bên trong ngôi miếu. Sau đó mời mấy bức tượng Bồ Tát, Quan Âm đến để trấn áp tà khí. Cậu thấy có được không? Dù sau mảnh đất này cũng bỏ không ở đó, để hoang thì có chút lãng phí.

Là một thương nhân kinh doanh về bất động sẳn, ông ta cũng hơi mê tín một chút.

Dương Gian gật gật đầu.

- Như vậy cũng được.

Đương nhiên hắn biết việc xây miếu, đúc tượng trấn tà kia sẽ không có tác dụng nhưng nó lại khiến cho lòng người an ổn lại một chút.

Dù so khi trông thấy một ngôi miếu và một căn nhà cổ, cũ kỹ thì người ta sẽ thích ngôi miếu hơn.

Khi xây dựng ngôi miếu lại có thể che giấu ngôi nhà cổ kia một cách hoàn mỹ, không cần phải lo lắng người khác vụng trộm vào bên trong.

Người cậu của Trương Vĩ ở bên cạnh tò mò hỏi về thứ mà Dương Gian đang cầm ở trên tay.

- Đây là thứ gì vậy? Nhìn qua thì thấy nó giống như một chiếc gương.

Ông ta muốn đưa tay ra vạch mảnh vải nhựa kia lên để xem nhưng đã bị Dương Gian ngăn lại.

Dương Gian cũng không hề có ý định giấu diếm, hắn nói thẳng ra.

- Là thứ rất nguy hiểm, tốt nhất đừng có lộn xộn. Sẽ chết người đó, hai người công nhân lúc trước bị mất tích chính là bị nó ăn rồi.

Người cậu của Trương Vĩ hoảng sợ, ta ông ta hơi run.

Trương Hiển Quý nhíu mày nhìn tấm gương đang bị che lại:

- Thứ tà ác thế này vẫn còn tồn tại à?

Người sống lại bị một tấm gương nuốt?

Một câu nói đơn giản, rất dễ hiểu nhưng lại khiến cho người ta rùng mình vì sự quỷ dị, khủng bố của nó, càng nghĩ càng khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Dương Gian nói:

- Trở về thôi, công trường có thể khởi công lại rồi.

Trương Hiển Quý gật gật đầu:

- Nếu cậu bảo không có chuyện gì thì tôi yên tâm rồi. Lái xe trở về thôi.



Sau khi trở lại xe, Giang Diễm dựa vào Dương Gian, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn:

- Sao cậu đi lâu như thế mới trở về? Trong căn nhà kia có quỷ thật hay sao vậy? Nếu chỗ đó có quỷ, có phải là nguy hiểm quá không khi chúng ta ở trong này?

Dương Gian nhìn tấm gương quỷ ở trong tay, rồi nói:

- Ở chỗ cũ của chị còn nguy hiểm hơn. Quỷ trong trung tâm thành phố càng ngày càng nhiều, ở chỗ này ít hơn một chút. HIện tại chuyện linh dị bắt đầu bạo phát trên thế giới này rồi, không có chỗ nào là an toàn tuyệt đối đâu. Nếu muốn an toàn thì phải trong cậy vào ngự quỷ nhân cai quản, trông coi một khu vực nào đó, chỗ đó mới có thể có khả năng an toàn.

Nói xong, hắn lại đưa mắt nhìn quanh tiểu khu.

- Hoàn cảnh ở chỗ cũng khong tệ, vị trí, giao thông đều rất phù hợp với yêu cầu của tôi. Quan trọng chỗ này còn chưa có khai hoang, số lượng người ít, tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị sẽ không hề lớn. Với lại tôi cũng là người địa phương của thành phố Đại Xương, nếu tôi không ở đây, chẳng lẽ tôi lại chạy đến tỉnh khác ở hay sao? Tỉnh khác cũng có chuyện linh dị xảy ra, có qua đó cũng chưa chắc đã là chuyện gì tốt.

Dương Gian không thể phủ nhận, vì thành phố Đại Xương là một thành phố lớn, chuyện linh dị xảy ra tương đối nhiều. Nếu thật lòng mà nói, với tình hình hiện tại thì thành phố càng ít người thì càng thích hợp để sinh tồn hơn.

Chỉ là chỗ này là quê hương của hắn, từ nhỏ đến lớn hắn đã một mực sinh hoạt ở chỗ này rồi. Nếu không phải chuyện đặc thù quá thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ có ý định rời xa mảnh đất chôn rau cắt rốn này đâu.

Dương Gian bất chợt đổi chủ đề, hắn nói với Giang Diễm.

- Được rồi, ngày mai chị bắt đầu đi làm lại.

Ánh mắt của Giang Diễm sáng rực lên, cô có chút hưng phấn hỏi hắn.

- Cậu lại định để tôi đi mua cái gì vậy?

Hiện tại nhiệm vụ của cô chính là tiêu tiền của Dương Gian, hơn nữa còn là tiêu rất nhiều tiền. Chuyện này lại có thể coi như bản năng của cô rồi, mặc kệ Dương Gian có bao nhiêu tiền, cô đều có thể tính toán chi tiêu được.

Dương Gian nói:

- Chị đang nằm mơ à, ngày mai chị đi qua tòa nhà tiếp thị của tổng giám đốc Trương làm việc. Tôi có 40% cổ phần trong tiểu khu này, chị phải trông coi số tiền kia giúp tôi.

Câu này vừa nói ra, khiến Giang Diễm phải mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

- Cái gì, cậu đang có phân nửa cái tiểu khu này?

Dương Gian nói:

- Đương nhiên, nếu không tôi chuyển đến chỗ này làm cái gì?

Trong đầu Giang Diễm lập tức hiện ra hàng loạt công thức tính toán mọi thứ một cách nhanh chóng. Nếu Dương Gian chiếm 40% của tiểu khu này, như vậy tài sản của hắn cũng phải có tới mười mấy ức là ít.

Phát tài!

Cô hưng phấn đến đỏ cả mặt, hứng khởi ôm lấy Dương Gian, hôn liên tục mấy phát vào mặt hắn.

- Cậu quá tuyệt vời, chúng ta phát tài rồi.

Chính Giang Diễm là người đã tận mắt chứng kiến quá trình phát tài của Dương Gian, từ một người không có gì đến khi trở thành một tỷ phú, khoảng thời gian từ lúc đó đến giờ chỉ có hơn một tháng mà thôi. loại tốc độ kiếm tiền này đâu còn được gọi là nhanh nữa.

Dương Gian dùng một tay đẩy khuôn mặt của Giang Diễm ra xa.

- Đừng có thân thiết như thế, hôm nay tôi phải uốn nắn lại cách ăn nói của chị một chút. Đây là tôi phát tài chứ không phải là chị phát tài.

Giang Diễm ôm lấy cánh tay của Dương Gian, sống chết không chịu buông ra:

- Đừng có nhỏ mọn như thế chứ, không phải cậu là của tôi hay sao.

Dương Gian nhìn lấy cô:

- Hử?

Giang Diễm lập tức đổi giọng:

- Tôi chính là của cậu.

Dương Gian gật gật đầu.

- Cái này còn tạm được. Ngày mai lập tức đi làm, công việc cụ thể giám đốc Trương sẽ có sắp xếp cho chị. Tổng giám đốc Trương, đây là Giang Diễm, kế toán của tôi, ngày mai cô ấy sẽ đến làm việc trong tòa nhà tiếp thị của ông, ông không có ý kiến chứ?

Lúc này Trương Hiển Quý đang ngồi ở ghế trước, khi nghe hắn hỏi như vậy thì ông ta chỉ cười và nói:

- Nếu đại ca phái kế toán tới đó làm việc thì đúng là không còn gì tốt hơn, có một chút sổ sách sẽ bàn giao thuận tiện hơn.

Vốn ông ta còn tưởng rằng Dương Gian chỉ là một cái chưởng quỷ vung tay, chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ chờ lấy tiền.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch