Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 297: Kế Hoạch Thật Sự

Chương 297: Kế Hoạch Thật Sự

Bỗng nhiên đột nhiên rút súng ra, bắn một phát về phía Dương Gian. Dương Gian lai cười cợt một tiếng, hắn lập tức xuất hiện ở phía sau lưng của cô ta.

- Tôi nói rồi, cô có đánh lén cũng vô dụng thôi. Ngay cả việc tôi đứng ở đâu mà mấy người cũng không thể nào tìm được thì còn thực hiện kế hoạch Tam Đoạn liệp sát cái gì nữa chứ.

Một khẩu súng lục đè vào vị trí trái tim của cô ta.

- Vì cô là mỹ nữ, cho nên tôi cũng sẽ có chút lẽ, cho cô được toàn thây. Đây chính là phong tục tập quán, sự hiếu khách mà thôi.

Một tiếng súng vang lên.

Dương Gian quay người rời đi, cô gái tên Daisy kia lại co quắp ngã trên mặt đất. Máu tươi cuồn cuộn phun ra ngoài, hai con mắt trợn ngược, nhìn về phía trước.

Cô ta không thể tin bản thân cô ta phải chết một cách như thế này, chết trong tay của một cậu nhóc chưa đến hai mươi tuổi.

Nhưng đúng lúc này. Vương Tiểu Cường xách vali đi đến vị trí xuất hiện của quỷ vực lúc trước. Sau đó hắn ta mở vali, lôi ngón tay màu đen kia ra ngoài cắm nó xuống đất.

Sau khi ngón tay màu đen kia được cắm xuống mặt đất, một màn khiến cho người ta không thể tưởng tượng được lại xuất hiện.

Vốn dĩ quỷ vực đã biến mất ở trong mắt của mọi người nhưng lúc này lại đột nhiên lộ ra ngoài.

Ở xung quanh, ánh sáng màu đỏ bao phủ phạm vi bán kính khoảng 30 mét, mà vị trí trung gian của vòng tròn đương nhiên là Dương Gian. Trong quỷ vực còó hai người khác chưa bị giết, nhưng lúc này bọn họ cứ như là hai con ruồi chạy loạn ở bên trong.

- Hả?

Dương Gian đột nhiên dừng chân lại, hắn lập tức quay đầu nhìn về kia. Lúc nãy hắn cảm nhận được động tĩnh từ phía kia truyền đến quỷ vực. Hắn thấy được lúc này Vương Tiểu Cường đang lạnh lùng nhìn về phía hắn, đồng thời cũng có thể thấy được một ngón tay màu đen đang cắm ở phía dưới đất. Dường như ngón tay này có thể trực tiếp hạn chế quỷ vực.

Vương Tiểu Cường không nói gì, hắn ta lập tức túm lấy ngón tay màu đen này, sau đó lùi ra phía sau.

Ngón tay này cứ như là một cây đinh vậy, nó đóng đinh vào bên trên quỷ vực. Nên hiện tại quỷ vực đang không ngừng bị kéo dài ra, như là một sợi dây màu hồng đang giãn ra vậy mà theo khoảng cách kéo càng ngày càng xa, phạm vi bao phủ của quỷ vực bị thu nhỏ lại.

- Muốn chết à.

Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lẽo, hắn lập tức xuất hiện ở trước mặt Vương Tiểu Cường. Hắn định mặc kệ mọi thứ, trước tiên giải quyết tên gia hỏa này đã rồi làm chuyện khác sau.

Nhưng có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đột nhiên đưa tay ra ngăn cản hắn lại.

- Người anh em, đừng có nóng như vậy chứ.

Trên mặt người này đang mỉm cười, kèm theo mấy phần kiêu ngạo, dường như hắn ta không có để Dương Gian vào trong mắt.

Thần sắc Dương Gian khẽ biến đổi.

- Trợ thủ à?

Hắn không hề cảm thấy giật mình, ngược lại mọi chuyện đều nằm trong dự tính của hắn. Vương Tiểu Cường đã cùng hắn đánh nhau một lần rồi, tên kia sẽ hiểu được bản thân hắn ta sẽ không thể nào là đối thủ của hắn được, nếu không mời trợ thủ thì hắn ta đến đây chỉ là để tìm chết mà thôi.

Dương Gian quan sát người đàn ông này một lát.

- Có lẽ anh là Diệp Phong đúng không?

Trước đó hắn đã từng thông qua miệng của Vương Nhạc để biết được một vài tin tức có quan hệ với tên này rồi. Bên trong trong câu lạc bộ Tiểu Cường có một vị ngự quỷ nhân tồn tại rất đặc thù, người này có thể khống chế hai con lệ quỷ.

Dương Gian cau mày đánh giá người đàn ông ở trước mặt:

- Anh là tên Diệp Phong kia phải không?

Người đang đứng trước mắt hắn chỉ khoảng tầm 30 mà thôi. Trên người mặc một bộ áo khoác, miệng ngậm một điếu thuốc lá, cằm có một chòm râu. Nhìn qua thì trông người này rất bình thường, thậm chí có chút sa đọa nhưng trong ánh mắt lại toát lên một cỗ khí tức kiệt ngạo bất tuân. Loại ánh mắt này chỉ có thể có thấy ở trên người của những người quyền cao chức trọng.

Chẳng qua việc tên Diệp Phong này có thể khống chế hai con lệ quỷ thì hắn ta cũng có vốn để kiêu ngạo.

Diệp Phong cười khẽ, sau đó nói:

- Không tệ, tôi đúng là Diệp Phong. Lần trước cậu đến câu lạc bộ Tiểu Cường tôi cũng đã từng trông thấy cậu, cậu không tệ. Có mấy phần vị đạo của tuổi trẻ ngông cuồng, nói thật, tôi có chút thưởng thức đối với cậu. Còn chưa đến 20 tuổi lại có thể sống sót năm lần bảy lượt từ trong chuyện linh dị. Tiềm lực của cậu đúng là hơn xa rất nhiều ngự quỷ nhân khác, chỉ tiếc là cậu lại đi nhầm đường, lựa chọn trở thành Cảnh sát Quốc tế.

Dương Gian nói:

- Cho nên lần này Vương Tiểu Cường mời anh đến để đối phó với tôi?

Hiện tại hắn biết rõ, trí ám sát khi nãy chỉ là một vở kịch mở màn. Nếu có thể thành công thì mọi chuyện đều tốt đẹp, không thành công vẫn còn Diệp Phong ở phía sau sẽ ra tay.

Diệp Phong nói:

- Không còn cách nào khác, bị người ta nhờ vả, động lòng nên giúp người ta chút mà thôi. Với lại cậu đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người trong câu lạc bộ. Vương Tiểu Cường người ta vất vả kinh doanh câu lạc bộ cả năm trời, mặc dù không nổi tiếng bằng những câu lạc bộ khác nhưng cũng coi là có chút danh tiếng. Vậy mà lần trước lại bị cậu phá cho sập tiệm luôn rồi, cậu đi phá phách khắp nơi như vậy, khó trách người ta hận cậu như thế?

Dương Gian nói:

- Có người muốn ị ở trên đầu của anh, anh có còn giúp họ liếm mông không. Nếu là một con chó thì tôi sẽ tin những gì anh vừa nói. Nhưng nếu là một con sói anh nghĩ kết quả sẽ thế nào đây?

Diệp Phong cười cười:

- Xã hội chính là thế, luôn luôn sẽ bị người khác ấn đầu xuống. Nếu không làm sao người ta đứng trên đầu của những người đó để mà đi ị được chứ? Thật ra là chó hay là sói thì đều giống nhau. Trước tiên nó đều phải học làm một con chó, sau đó mới đến lượt làm sói. Chứ nếu người nào muốn làm gì thì làm này, chẳng phải là xã hội này sẽ bị loạn hay sao?

Dương Gian cười khinh khỉnh, hỏi lại hắn ta:

- Anh nói xem, tôi đã trở thành ngự quỷ nhân, ngay cả quỷ cũng có thể khống chế. Vất vả lắm mới có thể sống sót được qua vài ba chuyện linh dị, kết quả là vẫn làm theo những quy củ chết tiệt của mấy con chó khác. Anh nghĩ xem tôi có nên làm hay không đây?

Diệp Phong nói:

- Đương nhiên cậu phải làm rồi, cậu sẽ không thể nào nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó được. Cậu chỉ mới nhảy nhót trong thành phố Đại Xương chưa được một tháng, không thể nào hiểu được sự đáng sợ của ngự quỷ nhân ở trên thế giới. So với mấy người ngự quỷ nhân ở trên đỉnh của thế giới thì cậu còn kém xa. Cậu cho rằng khống chế hai con lệ quỷ đã là cực hạn? Cậu có biết ngự quỷ nhân thứ nhất của Châu Á khống chế bao nhiêu con quỷ không?

Dương Gian thấy hắn ta nói như vậy, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng hơn.

Quả nhiên mọi thứ giống như suy đoán lúc trước của hắn, ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ cũng chỉ là kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ thêm một chút mà thôi. Nhưng nếu muốn tiếp tục sống sót thì nhất định phải tìm kiếm được loại lực lượng mới để duy trì sự cân bằng của lệ quỷ ở trong cơ thể.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Đây là anh đang muốn dọa tôi phải không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch