Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 307: Chân Thân Của Quỷ Dây Thừng

Chương 307: Chân Thân Của Quỷ Dây Thừng

Vương Tiểu Cường vội chen lời:

- Chờ một chút, Diệp Phong, chuyện này và những gì chúng ta bàn bạc lúc trước không hề giống nhau.

Diệp Phong nhìn chằm chằm vào hắn ta, đồng thời tỏ ra tức giận nói:

- Tôi đã bảo là cậu câm miệng lại rồi mà, nếu còn nói thêm một câu nữa tôi lập tức giết chết cậu ngay.

Bị Diệp Phong quát mắng như vậy, sắc mặt của Vương Tiểu Cường cực kỳ khó coi.

Hắn ta muốn cãi lại nhưng không dám khiến tên kia tức giận.

Dù sao tên đó cũng là ngự quỷ nhân có thể khống chế hai con lệ quỷ, hắn ta không thể giết được.

Dương Gian nghiêm túc suy nghĩ một láy. Hắn không có suy nghĩ xem bản thân mất gì và được gì, mà đang nghĩ làm cách gì để giết tên Diệp Phong này đây.

Mặc dù trong suy nghĩ của hắn rất tốt nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn khốc.

Hiện tại hắn đã không có cách nào ra tay được, sắc mặt Dương Gian trở nên âm trầm, hắn dùng mắt quỷ nhìn chằm chằm vào Diệp Phong và nói:

- Hôm nay, anh đối phó với tôi, đây là việc sai lầm nhất trong cuộc đời của anh. Hiện tại tôi không giết được anh nhưng sau đó thì khác. Lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta sẽ chỉ có một người sống sót mà rời đi, còn bây giờ anh cút đi cho tôi.

Diệp Phong nghe hắn nói như vậy, trong lòng không khỏi run lên, trong đầu hắn ta lập tức toát ra hai chữ:

“Tên điên.”

Diệp Phong cảm giác tên Dương Gian không khác gì một tên điên.

Hắn biết rõ không thể nào đối phó với hắn ta được, đồng thời cũng hiểu nếu hai người cứ tiếp tục dây dưa, kết cục sẽ là hai người đều chết. Nhưng tên này không hề cố kỵ thả ra lời hung ác, thắp lên ngọn lửa cừu hận giữa hai người.

Theo hắn ta thấy đây chẳng khác gì hành động của một người mất trí. Khiêu khích chỉ có thể sử dụng cho kẻ yếu ớt, chứ không thể nào sử dụng cho kẻ mạnh được.

Vì thế, sau khi Diệp Phong nghe được câu này của hắn, điều đầu tiên mà hắn ta nghĩ đến chính là có lẽ tên Dương Gian này sẽ tìm hắn ta để liều mạng.

Sau khi trở thành ngự quỷ nhân, mạng sống vốn dĩ đã bị rút ngắn lại đi rất nhiều lần. Thế nhưng động một tý là hắn vẫn còn muốn liều mạng cùng người khác, đây không phải người điên thì còn là gì nữa?

Diệp Phong nhíu mày thật sâu.

- Lời này của cậu là có ý gì?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Không có ý gì, tất cả đều nằm ở từng câu từng chữ rồi. Hôm nay tôi không giết được anh, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Cho nên tôi hi vọng anh nên chuẩn bị một chút, kẻo hôm nào tôi nổi hứng xông đến nhà, anh lại bảo là tôi đang cố ý gây phiền phức cho anh. Đương nhiên, nếu có thể tôi cũng sẽ hoan nghênh anh tìm đến tôi, tôi không để ý đến chuyện đó đâu.

Diệp Phong nói:

- Ý của cậu là hai người chúng ta không chết không thôi?

- Anh có thể hiểu nôm na như vậy cũng được.

Ánh mắt Dương Gian lộ ra một tia lạnh lẽo:

- Khơi mào chiến tranh xong lại muốn thu tay lại. Thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy được, người hôm nay bị ám sát không phải anh. Nếu anh muốn hòa giải thì chờ anh chết, khi đó tôi sẽ viết một tờ đơn hòa giải đến đốt trước mộ của anh, lúc đó mới tính là hòa giải.

Sắc mặt Diệp Phong càng thêm ngưng trọng.

- Tôi hiểu rồi.

Hắn ta hiểu được, Dương Gian không phải là người điên, hắn muốn báo thù.

Là người trẻ tuổi, hắn không thể nào nuốt trôi cơn giận ngày hôm nay, ngẫm lại thì mọi chuyện cũng đúng.

Đều là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ, dựa vào cái gì Dương Gian phải sợ?

Đồng dạng, Diệp Phong cũng không sợ.

- Xem ra việc đến đây là một quyết định sai lầm nhất đời tôi. Nếu cậu khăng khăng muốn tìm tôi báo thù, tôi cũng không ngăn cản. Đến lúc đó mọi người đều dựa vào bản lĩnh để nói chuyện.

Diệp Phong có áo liệm trên người, cho nên hắn ta không tin Dương Gian có thể giết được mình.

Điều khiến hắn ta lo lắng nhất là nếu bản thân hắn ta giao đấu nhiều lần với Dương Gian, có lẽ hắn sẽ chết do lệ quỷ khôi phục.

Nói xong, Diệp Phong dùng ánh mắt hung ác liếc nhìn Vương Tiểu Cường một cái, xoay người rời khỏi đây.

Hôm nay hắn ta đến đây, không những không có đạt được mục đích mà còn nhiều thêm ra một cục nợ, một sự phiền phức. Chỉ sợ sau này thành phố Đại Xương sẽ không còn an ổn như vậy nữa.

Vương Tiểu Cường cũng có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn ta đã không còn bình tĩnh như lúc trước.

- Chết tiệt, sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.

Lần này hắn ta cũng không chịu nổi, việc hành động thất bại thì không nói, hiện tại hắn ta còn đắc tội thêm cả Diệp Phong.

Có thể nói là tổn thất quá lớn mhưng hiện tại cũng không phải là lúc nói những chuyện này.

Diệp Phong đã bỏ chạy rồi, hắn ta tuyệt đối không thể ở lại đây lâu được. Nếu không hắn ta sẽ không biết được bản thân có bị chết ở chỗ này nữa hay là không.

Vương Tiểu Cường cảm thấy tình thế không tốt, lập tức bỏ chạy.

Dương Gian nhìn thấy mọi chuyện, hắn không có ý ngăn cản.

Không phải là Dương Gian không muốn giết Vương Tiểu Cường mà hiện tại không thích hợp để làm chuyện đó. Hắn không thể giết Vương Tiểu Cường được. Bởi vì khi Vương Tiểu Cường chết, con quỷ kia sẽ khôi phục ở đây. Hiện tại trạng thái của hắn không thích hợp để xử lý chuyện này. Hơn nữa bên trong quỷ vực còn có quỷ dây thừng, hắn cần phải giam nó lại.

Thời gian hắn sử dụng quỷ vực quá lâu rồi.

Dương Gian nhìn về phía hai người đang bỏ chạy kia, trong lòng âm thầm nghĩ.

"Để cho hai người sống lâu thêm mấy ngày cũng được. Nhanh thôi, hai người sẽ biết quyết định ngày hôm nay của bọn họ ngu xuẩn đến mức nào."

Từ đầu đến cuối, hắn không hề chủ động khơi mào cuộc tranh chấp này nhưng phiền phức lại không ngừng chạy đến cửa tìm lấy hắn.

Nói đi cũng phải nói lại, nguyên nhân của toàn bộ chuyện này đều do hắn còn chưa đủ mạnh.

Kẻ yếu sẽ bị người khác lấy hàng ngàn hàng vạn lý do để ức hiếp.

Vì cái gì Vương Tiểu Cường lại dám chạy đến đây liệp sát hắn? Không phải thấy hắn thân cô thế cô, dễ ức hiếp à.

Vì cái gì Diệp Phong dám lội vào vũng nước đục này, không phải cảm thấy có 9 phần nắm chắc sẽ giết chết hắn nên mới không ngại bán một cái nhân tình cho Vương Tiểu Cường.

Sau khi trở thành ngự quỷ nhân, con người không thể thoát khỏi thói hư tật xấu bình thường, hiếp yếu sợ mạnh. Nhìn thấy hai người lái xe biến mất ở phía cuối con đường, lúc này Dương Gian mới quay người trở về lại bên trong quỷ vực.

Quỷ dây thừng vẫn đang phiêu đãng bên trong quỷ vực nên quỷ vực trở nên hung hiểm vạn phần, có được kinh nghiệm giam giữ lần thứ nhất, Dương Gian không thấy khó khăn khi muốn thu hồi quỷ dây thừng. Nhìn những sợi dây cỏ đang rủ lít nha lít nhít trước mặt, hắn biết bên trong chỉ có một sợi dây thừng, còn lại đều do lực lượng lệ quỷ biến hóa mà thành. Chỉ khi tìm được sợi dây thừng thật sự kia rồi giam giữ nó lại, chuyện này mới có thể kết thúc.

Nếu là ngự quỷ nhân bình thường, muốn tìm được chân thân của quỷ dây thừng là chuyện không có khả năng.

Nhưng khi đó, khi Dương Gian thả con quỷ dây thừng này đã biết một dấu hiệu, đó là một sơi dây kim tuyến, một loại ký hiệu.

- Tìm được rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch