Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 308: Báo Thù

Chương 308: Báo Thù

Rất nhanh, Dương Gian thông qua mắt quỷ nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sợi dây thừng để tìm nó. Hắn lại tiếp tục sử dụng bóng quỷ không đầu để lôi quỷ dây thừng xuống, sau đó nhốt vào bên trong túi và bịt kín lại, quỷ dây thần đã bị ngăn chặn, nguy cơ được giải trừ.

Lúc này, Dương Gian mới thu hồi quỷ vực. Sau đó hắn gọi điện thoại cho Lưu đội trưởng:

- Alo, là Lưu đội trưởng phải không?

Lưu đội trưởng lập tức nói:

- Là tôi đây, là Dương Gian phải không? Chẳng lẽ là có chuyện gì cấp bách xảy ra nữa hay sao vậy?

Dương Gian nói:

- Chỗ của tôi chết một số người, đều là đám người đầu trộm đuôi cướp cầm súng giết người. Hiện tại bị tôi giết chết, gọi điện cho Lưu đội trưởng, hi vọng anh sẽ đến xử lý giùm tôi một chút.

Lưu đội trưởng giật mình, anh ta vội vàng nói:

- Được rồi, tôi sẽ lập tức đến ngay.

Đám người phản động cầm súng giết người?

Gần đây chuyện linh dị của thành phố Đại Xương đã đủ khiến anh ta cảm thấy nhức đầu rồi. Vì sao hiện tại lại còn xuất hiện thêm chuyện này chứ. Loại chuyện ác liệt như thế này thì anh ta cảm thấy bản thân phải nghiêm túc xử lý một chút.

Sau khi báo cáo cho cấp trên, rất nhanh Lưu đội trưởng lập tức điều động đội viên cùng xuất phát chạy đến tiểu khu Quan Giang. Nhưng sau khi cuộc trò chuyện kia diễn ra không đến 10 phút, điện thoại di động định vị vệ tinh của Dương Gian lại vang lên.

Nghĩ nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định chọn bắt máy.

Lần này người liên lạc với hắn không còn là Lưu Tiểu Vũ nữa mà đã được đổi thành đội trưởng của cô ta, Triệu Kiến Quốc.

- Dương Gian phải không?

Dương Gian nói:

- Là tôi đây, không nghĩ lần này lại đích thân anh gọi điện cho tôi.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Tôi đã nghe qua chuyện đã xảy ra chỗ cậu, nghe nói là đám người kia còn sử dụng súng ống. Đây tuyệt đối là một hành động có dự mưu từ trước, tuyệt đối không phải là đám người phản động cầm súng giết người đơn giản như vậy đâu.

Dương Gian nói:

- Đúng thế, chuyện này tôi cũng không cần phải giấu diếm anh làm gì. Lấy năng lực của anh có lẽ không đến hai ba ngày gì đó sẽ điều tra được. Thật ra nguyên nhân của chuyện hôm nay là do Vương Tiểu Cường, chủ tịch của câu lạc bộ Tiểu Cường ở thành phố Đại Xương và tên Diệp Phong kia đến để liệp sát tôi. À, cái từ liệp sát này có vẻ không đúng, hẳn là ám sát, ừm, ám sát thì đúng hơn. Bọn họ muốn giết tôi nhưng đáng tiếc lại thất bại.

Ở đầu bên kia của điện thoại, khi nghe được tin tức này, Triệu Kiến Quốc vừa sợ vừa giận. Hắn ta không nghĩ đến ngày hôm nay lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Đám người của câu lạc bộ lại dám đi ám sát Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương?

Tên Vương Tiểu Cường này bị điên rồi hay sao, hắn ta không biết được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm à.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Cậu cứ yên tâm, phía trên chắc chắn cho cậu một cái công đạo. Tôi sẽ đích thân xử lý chuyện của Vương Tiểu Cường.

Dương Gian nói:

- Không, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý.

Nghe hắn nói như vậy, Triệu Kiến Quốc cảm thấy chuyện này có chút gì đó không đúng.

- Dương Gian, tôi cũng rất tức giận khi cậu gặp phải tập kích nhưng tức giận sẽ không thể nào giải quyết được bất cứ chuyện gì đâu. Cho dù Vương Tiểu Cường ngàn lần vạn lần không đúng đi nữa, cậu cũng đừng có quên hắn ta là em của Vương Tiểu Minh. Có dạng thân phận này, hắn ta có làm gì cũng được tha thứ một hai lần. Nói thế nào thì nói, giáo sư Vương đã làm ra nhiều cống hiến như vậy cho nhân loại, chúng ta không thể dùng mạng người nhà của công thần ra để khai đao.

Hắn ta hiểu được, nếu chuyện này mà để cho Dương Gian xử lý, Vương Tiểu Cường kia chết chắc.

Nếu còn để cho hắn ta đích thân xử lý, ít ra có thể xoắn xuýt bỏ qua.

Dương Gian nói:

- Đúng là giáo sư Vương có cống hiến rất lớn, chuyện này tôi không phủ nhận. Nhưng Vương Tiểu Cường thì không, không thể vì mối quan hệ anh em của bọn họ mà hi sinh tôi. Nếu anh còn khăng khăng muốn xen vào, tôi khuyên anh nên tìm cách tiêu diệt tôi một cách nhanh nhất có thể. Nếu không giáo sư Vương làm ra cống hiến lớn đến bao nhiều, tôi sẽ tạo thành tổn thất lớn bấy nhiêu. Hiện tại thế giới này đã xảy ra chuyện linh dị liên miên, tôi có thế sống sót được đã là cố gắng lắm rồi. Nếu tôi còn phải phân tâm tùy thời đề phòng người khác đến ám sát thì tôi đành xin lỗi, tôi chỉ có thể lựa chọn hắc hóa.

Hắc hóa?

Nghe được hai từ này, khóe miệng Triệu Kiến Quốc không khỏi giật giật mấy cái.

Sao cậu lại đi chọn hắc hóa, đây không phải là đang uy hiếp ư.

Dương Gian nói:

- Tôi nói trước với anh như vậy là vì tôi đang báo cáo với anh theo quy tắc. Thế nhưng nếu tôi đã làm việc theo quy tắc thì tôi cũng sẽ hi vọng những người đã chế định ra quy tắc như các anh cũng sẽ tuân theo nó mà làm việc. Dựa theo quỷ củ của Cảnh sát Quốc tế định ra, không biết việc ngự quỷ nhân ám sát Cảnh sát Quốc tế sẽ bị phán tội gì? Đừng nói anh không biết, chuyện này tôi đi hỏi cũng không khó.

Triệu Kiến Quốc do dự một chút, rồi mới mở miệng nói:

- Ám sát một vị Cảnh sát Quốc tế, mặc kệ là kẻ nào, có thân phận gì, thuộc tổ chức nào đều sẽ bị phán tội phản bội nhân loại. Tội này không có giảm án, chỉ có tử hình. Nếu là ngự quỷ nhân, Cảnh sát Quốc tế sẽ ưu tiên xử lý chuyện này, mức độ ưu tiên còn nằm trên cả xử lý chuyện linh dị.

Thiết lập ra quy củ như vậy là vì đảm bảo sinh tồn cho Cảnh sát Quốc tế.

Cảnh sát Quốc tế luôn chạy đầu liều mạng với chuyện linh dị, nếu còn bị ám sát thì còn có ai dám làm Cảnh sát Quốc tế. Đây là điều mà các quốc gia không cho phép xảy ra, vì vậy mới thiết lập ra quy củ nghiêm ngặt như vậy.

Dương Gian nói:

- Nếu nói như thế thì việc mà tôi sắp làm chính là đang thi hành công lý rồi? Cho nên tôi còn hi vọng Triệu Kiến Quốc anh đừng có phạm phải sai lầm.

- ...

Triệu Kiến Quốc có cảm giác nói không nên lời.

- Cúp máy đây, lần sau trò chuyện tiếp.

Sau khi báo cáo mọi chuyện, Dương Gian lập tức cúp điện thoại.

Cuộc gọi vừa kết thúc, Triệu Kiến Quốc không nhịn được sự nóng nảy trong người mà phải phát ra một tiếng chửi tục:

- Con mẹ nó.

Toàn bộ đám người liên lạc viên bên trong phòng liên lạc đều đồng loạt nhìn về phía Triệu Kiến Quốc.

- Tên Vương Tiểu Cường này gây sự với người nào không được. Hết lần này tới lần khác lại gây sự với Dương Gian. Làm không được tích sự gì, chỉ biết gây phiền phức. Cái câu lạc bộ Tiểu Cường gì đó bị thủ tiêu cũng là một việc tốt, tránh cho sau này lại thành một mầm họa. Ngay cả Cảnh sát Quốc tế tên này còn dám ám sát, hắn ta muốn tạo phản hay sao vậy?

- Lưu Tiểu Vũ, cô lập tức giục Tôn Nghĩa. Để cậu ta trong vòng một ngày chạy đến thành phố Đại Xương, đồng thời giúp Dương Gian hoàn thành việc nhậm chứ.

- Vương Tiểu Cường có chết cũng sẽ phải chết ở trong tay của Cảnh sát Quốc tế, không thể nào chết ở trong tay của Dương Gian.

Trong việc lựa chọn giữa Vương Tiểu Cường và Dương Gian, Triệu Kiến Quốc không chút do dự khi lựa chon Dương Gian. Đây không phải liên quan đến tình cảm cá nhân cái gì đó mà xuất phát từ đại cục.

Vương Tiểu Cường làm được cái gì?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch