Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 316: Khảo Hạch Bắt Đầu

Chương 316: Khảo Hạch Bắt Đầu

Tôn Nghĩa nói:

- Đừng có vội, đây chỉ mới là câu hỏi thứ nhất, tiếp đến là câu thứ hai. Điều kiện vẫn như cũ, không có thay đổi. Nhưng giả thiết ở bên trong này chỉ có một người là người, còn lại 4 người kia là quỷ. Vậy cậu sẽ dùng cách gì để cứu người kia đây?

Dương Gian nói:

- Không cứu, 5 người, 4 người là quỷ, chỉ có 1 người là người. Tôi là Cảnh sát Quốc tế, tính mạng quý trọng hơn người bình thường rất nhiều. Thì sao tôi lại có thể hi sinh mạng sống của tôi để cứu một người bình thường được? Với lại người kia có thể sinh tồn ở trong 4 con quỷ kia, điều này có nghĩa là giữa bọn họ đang thiết lập một loại điều kiện nào đó rồi, chủ động ra tay sẽ chết càng nhanh mà thôi.

Tôn Nghĩa hơi lặng người một chút.

- Ách.

Đây là ra bài không theo lẽ thường.

- Được rồi, đến câu hỏi thứ ba, vẫn là câu hỏi mở rộng của đề phía trước. Giả sử trong 5 người này có một con quỷ, 4 người là người. Cậu chỉ có 2 viên đạn, vậy cậu sẽ dùng cách gì để bắn chết con quỷ đang ẩn giấu ở bên trong 5 người kia?

Dương Gian nhíu mày:

- Vấn đề này có khó khăn hơn hai vấn đề lúc trước. Mức độ IQ của vấn đề này đã trở về mức độ của người bình thường, g cũng vô cùng đơn giản. Tôi sẽ cảnh cáo bọn họ đứng yên, không được nhúc nhích, ai tiến về trước tôi sẽ bắn người đó.

Tôn Nghĩa nói:

- Nhưng làm như vậy sẽ khiến cho người dân bị chết.

- Nhưng việc này cũng có khả năng là tôi sẽ bắn chết con quỷ, đúng không? Một viên đạn của tôi có tỷ lệ 1 phần 5 có thể xử lý con quỷ kia. Nếu có 1 người nghe theo lời cảnh cáo của tôi thì tỷ lệ này sẽ tăng thêm đươc một ít. Với lại nếu có 3 người đều nằm xuống thì hai viên đạn kia của tôi sẽ chắc chắn giết chết con quỷ. Hơn nữa với cảnh cáo lúc trước của tôi, chỉ cần là người bình thường đều sẽ dừng lại. Nếu một súng vang lên, chết mất một người mà vẫn còn người chạy về trước, đó chắc chắn là quỷ.

Tôn Nghĩa nói:

- Thế vì sao cậu lại không lựa chọn bắn lên trời để cảnh cáo?

Dương Gian cười nói:

- Đây là hành động ngu xuẩn nhất, khi không lại khiến bản thân lãng phí một viên đạn. Nếu lỡ việc cảnh cáo kia không có tác dụng thì sao? Như vậy tỷ lệ bắn chết quỷ chỉ còn lại là 1 phần 5. Điều này so với việc bắn chết một người thì có tỷ lệ thành công không lớn lắm. Nếu thất bại thì chắc chắn là có thêm 4 người chết và một vị Cảnh sát Quốc tế. Mà biện pháp của tôi cũng có tồn tại một khả năng chính là bắn trúng con quỷ trong lần bắn đầu tiên.

Tôn Nghĩa nói:

- Hành vi của cậu chính là đang cầm tính mạng của người dân ra để đặt cược, là một hành động ích kỷ.

Dương Gian nói:

- Không, đây chính là hành động công bằng nhất. Anh đừng có quên, nếu người Cảnh sát Quốc tế kia không giết chết được con quỷ thì người đó cũng sẽ chết. Sỡ dĩ lựa chọn để cho người Cảnh sát Quốc tế nổ súng mà không phải ai khác đó là vì trong lòng người Cảnh sát Quốc tế kia đã xác định ra được bản thân không phải quỷ trong 6 người ở đây. Trong tình huống kia của 5 người bắt buộc người này phải lựa chọn. Mặc dù làm như vậy có thể chết mất một hai người nhưng tốt hơn chết toàn bộ.

- Nếu người kia bắn một phát súng lên trời để cảnh cáo, người kia chỉ còn một viên đạn. Dùng viên đạn còn sót lại kia để đánh cược tính mạng của 5 người mới là hành động không chịu trách nhiệm nhất. Nếu một người không cách nào chịu trách nhiệm với bản thân, sao bảo vệ người khác được.

- Nếu người kia tham vọng muốn cứu toàn bộ mọi người, chắc chắn sẽ không cứu được người nào hết. Mặc dù tôi đọc sách không nhiều, nhưng cũng hiểu được đạo lý, nếu không làm việc ác nhỏ, khó mà thành việc thiện lớn. Có đôi khi việc phải hi sinh một vài thứ gì đó để đảm bảo thứ lớn hơn, đó là điều đáng giá.

Nhất thời Tôn Nghĩa im lặng, anh ta thừa nhận đáp án kia của hắn rất có đạo lý.

Thế nhưng đáp án hoàn mỹ nhất lúc trước chính là nổ súng cảnh cáo, nếu người nào không nghe theo cảnh cáo thì là quỷ, khi đó sẽ nổ súng bắn chết quỷ.

Điều này phù hợp theo tác phong của Cảnh sát Quốc tế, cũng đúng theo quy củ, là đáp án theo sách giáo khoa.

Nhưng mà nhắc nhở của Dương Gian rất đúng, lỡ như việc cảnh cáo kia không có tác dụng thì sao?

Lựa chọn như thế nào để sử dụng một viên đạn mà có thể bắn chết con quỷ trong 5 người.

Tôn Nghĩa lại hỏi tiếp:

- Được rồi, tôi đã ghi âm lại câu trả lời của cậu rồi. Tiếp đến sẽ là câu hỏi thứ 4, cũng là đề mục với hoàn cảnh tương tự như lúc trước. Hiện tại trong tay cậu chỉ còn lại một viên đạn, trong 5 người phía đối diện lại có một con quỷ ẩn nấp. Nếu để cho cậu lựa chọn 1 trong 5 người để bắn thì câu sẽ chọn người nào? Cũng có thể hỏi theo cách khác là theo cậu trong 5 người này, người nào có khả năng là quỷ thật sự.

Lông mày Dương Gian nhíu lại:

- Đây là hình thức khó giải đúng không.

Tôn Nghĩa gật đầu nói.

- Không khác lắm.

Câu hỏi thứ 4 cũng giống như việc Cảnh sát Quốc tế gặp phải chuyện linh dị khó giải vậy. Nhất định phải làm ra lựa chọn, nếu lựa chọn thất bản thì bản thân sẽ chết.

Bởi vì trong đề chỉ cho người Cảnh sát Quốc tế kia 1 viên đạn.

Là người mặc đồ vest đi làm.

Hay là người phụ nữ đi chợ mua thức ăn.

Hoặc là cô gái xinh đẹp chăm chú ăn mặc kia.

Thậm chí là đứa trẻ đeo cặp sách đi học.

Cùng với bà già có vẻ già nua với làn da nhăn nheo.

Chỉ có thể bắn một phát súng, với lại một phát súng này chắc chắn phải bắn.

Tỷ lệ chỉ có 1 phần 5, không có chỗ trống nào cho hắn lựa chọn.

Dương Gian nói:

- Nếu nhất định phải bắn chết một người, thì tôi sẽ lựa chọn đứa bé đeo cặp sách.

Tôn Nghĩa nói.

- Lý do?

Dương Gian nói:

- Người đi làm kia có thể là do đi ra ngoài công tác nên lỡ đi vào thành phố này. Người phụ nữ kia có thể không phải là đi chợ mua đồ ăn, có lẽ là người sống sót, đồ ăn kia là người ta lấy được từ siêu thị nào đó. Còn cô gái xinh đẹp, có cách ăn mặc chăm chút kia, nếu là quỷ sẽ không chăm chút đến vậy. Còn bà lão có lẽ là người già cả, không muốn rời bỏ quê hương. Duy nhất chỉ có đứa bé đeo cặp sách đến trường kia, tôi không thể nào tìm ra được lý do để biện luận cho việc vì sao đứa bé kia lại đi học, đi lại bên trong thành thị mà người lớn lại mặc kệ. Trừ phi người nhà của đứa bé kia đều chết hết.

Tôn Nghĩa nói:

- Vì sao cậu không nghĩ rằng đứa bé kia là người sống sót và lẻn người nhà chạy ra bên ngoài để chơi.

Dương Gian nói:

- Có chạy ra ngoài chơi đi nữa, đứa bé cũng không thể nào mang theo cặp sách. Hơn nữa dưới tình huống thành phố thất thủ, bộ phận người rút lui thứ nhất chính là phụ nữ và trẻ em mà. Còn có vấn đề gì nữa thì anh tranh thủ thời gian hỏi luôn đi.

Tôn Nghĩa nói:

- Những vấn đề tiếp theo cũng không liên quan gì đến đề mục đó nữa, ví dụ như sau khi thành Cảnh sát Quốc tế thì cậu định dùng cách gì để xử lý chuyện linh dị của một thành thị?

Sau đó mọi chuyện chủ yếu liên quan đến những bản kế hoạch khi nhậm chức gì gì đó.

Dương Gian cũng chỉ nói một vài thứ trái lương tâm một chút, nói theo sách giáo khoa mấy vấn đề cho qua thôi, miễn sao nghe lọt tai là được, còn làm hay không là một chuyện khác.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch