Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 332: Vũ Khí

Chương 332: Vũ Khí

Dương Gian tiếp tục suy tư.

"Sẽ không phải quỷ anh chứ, nếu là nó, có lẽ mức độ nguy hiểm chỉ có cấp C mà thôi. Nó có thể giết từng người, từng người một, quá chậm. Thế nhưng từ lần gặp ở trung tâm thành phố cho thấy nó đã trưởng thành thật rồi. Lúc đó nó đã có thể sử dụng được quỷ vực."

"Chỉ là phạm vi quỷ vực lúc đó còn rất nhỏ, miễn cưỡng bao phủ được toàn bộ phạm vi một tầng của một tòa nhà. Hơn nữa người bình thường vẫn có thể tự do đi ra, đi vào?"

"Khoan đã, vì sao mình lại cho rằng cái kia của quỷ anh chính là quỷ vực chứ?"

Hắn lại nghĩ về chuyện linh dị lần trước ở văn phòng trung tâm thành phố, một đám dân văn phòng đụng phải quỷ anh, lúc đó có mấy người bị ép buộc nên đã nhảy từ tầng 13 xuống dưới. Nếu là quỷ vực thì đám người kia sẽ không có cơ hội để nhảy lầu nên đây cũng không phải là quỷ vực.

Ít ra nó cũng không thể nào có những tính chất giống với quỷ vực của Dương Gian được.

"Trực giác nói cho mình biết, chuyện linh dị lần này không cách nào đánh đồng cũng các chuyện linh dị bình thường. Nếu không chuẩn bị sẵn sàng từ trước hoặc nghĩ ra cách giải quyết ngọn nguồn toàn bộ chuyện này, có lẽ hậu quả của nó sẽ cực kỳ nghiêm trọng."

Dương Gian nhìn bầu trời dần chuyển thành tối đen, sự bất an trong lòng cũng theo đó càng ngày càng lớn.

Xe dừng lại.

Dướng Gian xuống xe đi vào bên trong cục cảnh sát của Lưu đội trưởng.

Bên trong điện thoại di động định vị vệ tinh truyền đến giọng nói của Lưu Tiểu Vũ.

- Dương Gian, hiện tại cậu đến sở cảnh sát à? Lúc trước bên phía chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho cậu rồi. Cậu có thể có toàn quyền điều động đống vũ khí kia nhưng cậu phải có trách nhiệm giám sát người sử dụng chúng. Tuyệt đối không được để cho mấy thứ đó rơi vào trong tay tội phạm.

- Sự trợ giúp của cấp trên khi nào thì có thể tới? Ngự quỷ nhân của thành phố Đại Xương không nhiều, hiện tại có lẽ cũng còn chưa đủ 10 người. Hơn nữa hiện tại cũng chưa có nhiều tình báo về con quỷ của chuyện linh dị lần này, với mấy mống ngự quỷ nhân đó thì sẽ có khả năng cao là chết sạch, nếu chuyện linh dị này chính là một chuyện linh dị khó giải. Ngay cả khi tôi và Triệu Khai Minh có liều mạng để bảo vệ Vương Tiểu Minh cũng chưa chắc anh ta sẽ còn sống đâu.

Dương Gian phóng đại chuyện linh dị một chút, nói cho nó nặng nề hơn so với thực tế, như vậy mới lừa cho cấp trên phái trợ giúp lớn được.

Lưu Tiểu Vũ nói.

- Bên này đã hành động rồi, thật ra cấp trên còn sốt ruột hơn cả cậu đấy.

- Hiện tại chắc cô cũng đang rãnh rỗi đúng không, thay vì ngồi chơi, cô cố gắng tập hợp lại cho tôi toàn bộ hồ sơ chuyện linh dị trong thành phố Đại Xương từ trước đến nay đi. Tôi lo sợ chuyện linh dị lần này sẽ dẫn dắt toàn bộ chuyện linh dị khác, khiến cho thành phố Đại Xương sẽ bạo phát chuyện linh dị toàn diện. Nếu như vậy, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều so với tưởng tượng đó.

Bình thường quỷ sẽ không bao giờ đi đối phó với một con quỷ khác. Thế nhưng một khi sự cân bằng ẩn nào đó bị phá vỡ, sẽ kích phát một số chuyện linh dị tiềm ẩn nên hắn phải cân nhắc việc này.

Lưu Tiểu Vũ lập tức nói.

- Cậu nói đúng, ý nghĩ này của cậu nhắc cho tôi hiểu một điều. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, trong vòng ba giờ đồng hồ tôi sẽ gửi cho cậu một phần hồ sơ bao gồm toàn bộ chuyện linh dị của thành phố Đại Xương.

Khi Dương Gian mới đi vào bên trong sở cảnh sát, hắn nhìn thấy Lưu đội trưởng mang theo mấy người cộng sự đứng chờ hắn ở trước cửa.

Lưu đội trưởng thi lễ với hắn.

- Cảnh sát Dương.

Dương Gian đưa tay ra bắt tay Lưu đội trưởng.

- Lưu đội trưởng khỏe chứ. Lúc trước phía trên đã thông báo cho anh rồi nhỉ, toàn bộ vũ khí của cuộc ám sát lần trước đâu rồi?

Lưu đội trưởng chỉ tay về phía một cái bàn được đặt ra tạm thời ở bên cạnh.

- Đều ở đây, không thiếu một món.

Bên cạnh cái bàn còn có mấy người cảnh sát lực lượng vũ trang đang cầm súng bảo vệ ở xung quanh, đảm bào sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lưu đội trưởng một tờ danh sách thống kê và nói với hắn.

- Toàn bộ gồm có hai mươi lăm khẩu súng lục, ba khẩu súng bắn tỉa đặc chế và một số viên đạn. Nếu Cảnh sát Dương còn cần vũ khí, chỉ cần xin chỉ thị từ cấp trên là được, trong kho của sở vẫn còn rất nhiều vũ khí.

Dương Gian nói:

- Mấy vũ khí phổ thông đều vô dụng, chúng còn không bằng cầm cục gạch đánh nhau. Vũ khí đặc chế mới có thể miễn cưỡng dùng được.

Mặc dù nó không thể nào giết chết quỷ nhưng ít nhiều vẫn có một số tác dụng. Ví dụ như thăm dò ở cự ly xa hay đối phó với quỷ nô, cũng có thể dùng để uy hiếp một số người không nghe chỉ huy chẳng hạn.

Nếu đích thân hắn đi mua mấy thứ này sẽ trả rất nhiều tiền. Có trời mới biết nó đã qua tay bao nhiêu con buôn, nhưng hiện tại hắn đã có được đống vũ khí này rồi. Như vậy sau này hắn cũng sẽ không phải buồn bực vì thiếu thốn vũ khí nữa.

- Có giữ thứ này nhiều cũng không có tác dụng đối với tôi, tôi để lại một số cho Lưu đội trưởng sử dụng. Ở một số thời điểm nói không chừng chúng sẽ phát huy tác dụng không tưởng đó. Tôi lấy mấy khẩu này thôi, à, nhớ cho tôi nhiều đạn một chút, đạn thường cũng được, cùng kích cỡ là được rồi. Đúng là lâm trận mới rút gươm ra mài, hiện tại hẳn tôi phải giành chút thời gian luyện tập một chút mưới được.

Khả năng bắn súng của Dương Gian là tất trúng ở trong vòng 5 mét, còn trong vòng 10 mét thì phải xem may mắn của hắn đến đâu rồi. Còn vượt qua mười mét, nói ra sợ người khác không tin, hắn có thể ngắm vào đầu của người khác mà lại bắn nổ chim của người ta.

Lưu đội trưởng nói.

- Chuyện này thì phải chờ tôi xin phép cấp trên đã, chỉ khi cấp trên đồng ý thì tôi mới phân phối đạn cho cậu được.

Dương Gian nói:

- Điều đó là đương nhiên rồi.

Ở dạng thời kỳ đặc thù như hiện tại, mấy kiểu xin ý kiến như thế này đều được phê chuẩn cực nhanh. Chỉ chốc lát là cấp trên đã đồng ý, đương nhiên cũng có một yêu cầu đó là Dương Gian phải chịu trách nhiệm về số đạn này, không thể để chúng lọt vào trong tay người khác.

Sau khi lấy đống vũ khí này, Dương Gian chuẩn bị rời khỏi đây, trước khi rời đi hắn vẫn hảo tâm nhắc nhở Lưu đội trưởng.

- Lưu đội trưởng, sợ là mấy ngày hôm nay tình trạng của thành phố Đại Xương sẽ còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng. Mặc dù việc các anh phấn đấu hoạt động ở tuyến đầu cực kỳ vất vả nhưng tôi hi vọng các anh có thể cẩn thận hơn một chút. Có một số chuyện phải cam đoan bản thân an toàn rồi thì mới đi làm. Việc cứu người là một hành động nghĩa bất dung từ, ít ra cũng phải lượng sức mà làm.

Lưu đội trưởng trầm mặc một chút rồi mới mở miệng nói:

- Cảm ơn sự nhắc nhở của Cảnh sát Dương, có điều tôi vẫn còn một chuyện phải nói cùng cậu.

- Chuyện gì?

Lưu đội trưởng nói:

- Tiểu Trương, cậu ta chết rồi?

Tiểu Trương?

Dương Gian lộ ra vẻ mặt hơi nghi ngờ.

- Là Trương Nguyên, người lần trước bị giam ở trong tấm gương kia.

Lưu đội trưởng đưa tay chỉ chỉ về phía vách tường, hiện tại chỗ đó đã bị tháo dỡ đi và trang trí bằng một vài thứ khác.

- Bởi vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến nhiều người nên thứ kia đã bị đưa đi xử lý đặc thù rồi.

Lúc này Dương Gian mới nhớ đến lần trước hắn có tới chỗ này một làn rồi, lần đó có một người cảnh sát bị giam ở trong mặt gương kia.

- Thật sự xin lỗi, chuyện đó tôi đã tạm thời giải quyết được nhưng tôi lại không có cách nào cứu người ra khỏi đó.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch