Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 333: Trương Lệ Cầm Tới

Chương 333: Trương Lệ Cầm Tới

Thật ra hắn cũng không nói dối, sự thật chính là như vậy.

Bởi vì Trương Vĩ đã chết một lần nên con quỷ kia đã bị biến mất. Vì thế hắn sẽ không có cách nào để đi vào bên trong tấm gương mà cứu người được.

Lưu đội trưởng nói:

- Trương Nguyên, cậu ta bị nhốt trong tấm gương. Cậu ta bị chết khát, cái chết của cậu ta rất thống khổ. Tôi đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện. Thậm chí tôi còn không dám nói chuyện này cho mẹ cậu ta biết. Cậu có biết không, ngày hôm qua, mẹ của cậu ấy chạy đến bậc thang ngồi kêu khóc cho con trai của bác ấy. Mặc dù tôi đã nói là Trương Nguyên mất tích nhưng mà có lẽ bác ấy đã đoán được là Trương Nguyên chết rồi. Lúc đó tôi cũng không biết an ủi bác ấy như thế nào. Thậm chí tôi còn không đủ dũng khí để nói cho bác ấy biết chân tướng của sự việc.

Lưu đội trưởng tỏ ra vô cùng trịnh trọng và thành khẩn nói với Dương Gian.

- Tôi cũng hiểu , ở trước mặt chuyện này, một khi bị cuốn vào trong đó thì tỷ lệ hi sinh là rất lớn. Thế nhưng cậu là Cảnh sát Quốc tế, cậu có khả năng để giải quyết chuyện này. Tôi cũng không phải là muốn cầu xin cậu làm chuyện gì cả, bởi vì tôi hiểu rõ, các cậu cũng đang dùng tính mạng. Nhưng tôi vẫn không nhịn được, tôi muốn nói với cậu một câu. Sau này phải trông cậy vào cậu, đừng để cho sự hi sinh của chúng tôi biến thành vô nghĩa.

Dương Gian không có trả lời nhưng xuất phát từ sự kính trọng, hắn vẫn cúi đầu chào Lưu đội trưởng một cái, sau đó không nói thêm lời nào nữa mà quay đầu đi khỏi đây.

Hắn cũng không đủ can đảm để gánh chịu phần trách nhiệm này. Bởi vì hắn không có vĩ đại được như vậy, từ trước đó đến giờ toàn bộ những gì hắn làm cũng chỉ là vì để sống tốt hơn, vì sống sót mà thôi. Chuyện linh dị sẽ bốc phát trên toàn cầu, đây đã là chuyện mà không có một ai có thể đi thay đổi được nó nữa rồi.

Chúng cũng giống như động đất hay sóng thần, chỉ dựa vào sức ngườikhông có cách để ngịch chuyển. Việc hi sinh, chết chóc, đau khổ,... là những thứ không thể tránh khỏi mà trận sóng thần động đất nào cũng có.

Sau khi rời đi khỏi sở cảnh sát, bầu trời ở bên ngoài cũng càng ngày càng tối.

Bốn phía giống như bị bao phủ bởi sương mù vậy, bị một lớp sương mù màu xanh đen bao phủ lại, lớp sương mù dày đặc, không cách nào xua nó đi được. Nhưng sự tối tăm này lại không hề ảnh hưởng đến tầm mắt, vẫn có thể nhìn về phía trước được, những thứ cần thấy thì vẫn có thể thấy nó rõ ràng. Chỉ là nó rất mơ hồ, cứ như người bị cận thị vậy. Ngẩng đầu nhìn qua bầu trời một chút. Giờ đây trên bầu trời đã bị bao phủ bởi lớp sương mù này, chẳng khác gì từng lớp mây đên, khiến cho người ta không cách nào thở nổi nữa. Cửa hàng ở bên cạnh lối đi bộ tỏa ra mấy ánh đèn u ám trong thế giới tối tăm, lộ ra bầu không khí quỷ dị cùng âm u. Cả tòa thành thị phồn hoa, ăn chơi trách táng đã bị biến thành một tòa quỷ thành rồi. Có lẽ ở trong một góc nào đó của thành phố, đang xảy ra chuyện linh dị nào đó mà không có ai biết được.



Giờ phút này trong tiểu khu Quan Giang.

Dương Gian đang ngồi trong căn biệt thự sáng choang. Trước khi hắn trở lại đây, bởi vì Giang Diễm quá nhát gan sau chuyện lần đó cho nên cô bật hết toàn bộ đèn trong biệt thự. Ngay cả đèn trong WC cũng không tha, chỗ nào có đèn là bật hết. Đi đến chỗ nào cũng có ánh sáng sáng choang sẽ khiến cho cô cảm giác được sự an toàn. Dù sao căn biệt thự này cũng quá lớn, chỉ có một hai người ở bên trong nên cô cảm thấy cực kỳ không an toàn.

Thế nhưng,hôm nay, ở chỗ này lại xuất hiện một vị khách khác, một vị khách đang ngồi dưới tầng một.

Giang Diễm vừa cười vừa nói, đồng thời cũng có một chút cảnh giác khi nhìn về phía Trương Lệ Cầm.

- Trương tiểu thư, tôi thấy chắc ngày hôm nay phải muộn nữa thì Dương Gian mới có thể trở về nhà. Cho nên cô cứ về trước đi, biển số xe thì cứ để đó đi, tôi lắp nó vào xe sau cũng được.

Sau một đêm Trương Lệ Cầm ở lại đây, Giang Diễm bắt đầu cảm thấy Trương Lệ Cầm có điều gì đó là lạ, không phải cô ta định quấn lấy Dương Gian đó chứ.

Sao cô có thể cho phép điều này xảy ra được chứ, phải có thứ tự, cô là người tới trước, Trương Lệ Cầm là người tới sau. Hiện tại cô đã chiếm được vị trí tốt, cô sẽ không bao giờ để cho đối thủ cạnh tranh của cô xuất hiện.

Hôm nay Trương Lệ Cầm cũng chăm chút nhiều về cách ăn mặc, ngoài ra trên mặt cũng điểm một chút phấn, đầu tóc được cắt tỉa lại một chút cực kỳ gọn gàng. Mặc dù cô đang mặc bộ đồng phục của nhân viên bán hàng, nhưng bên trên chiếc áo đang mặc vẫn nổi bật lên vòng một hơn người của cô. Không biết là vô tình hay cố ý mà hai chiếc cúc áo bên trên lại bị mở ra. Khiến cho chiếc rãnh sâu hun hút lồ lộ ra ngoài, làm ai cũng phải liếc mắt nhìn, bên dưới làn váy ngắn lại là một cặp chân dài rất gợi cảm, rất mê người. Có thể nói đây là một cô gái tỏa ra mùi vị thành thục khắp người.

Trương Lệ Cầm mỉm cười, tỏ vẻ kiên nhẫn.

- Không sao, tôi chờ thêm một chút cũng được, lần trước còn có một số giấy chứng nhận chưa kịp xử lý. Nên lần này thuân tiện đưa biển số xe thì xử lý luôn. Bằng không lại phải kéo dài thêm lượt tiếp theo nữa, lúc ấy lại làm chậm trễ việc của tổng giám đốc Dương.

"Có phải cô ta đang định ngồi ỳ ở đây không chịu đi đó chứ."

Giang Diễm dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Lệ Cầm, thế nhưng cô không dám nói r.

Nếu để cho Dương Gian biết cô đuổi đi người xử lý giấy tờ xe cho hắn, có lẽ sau khi trở về hắn sẽ chửi cô một trận mất.

Giang Diễm nói:

- Thế nhưng nhìn bộ dạng ngày hôm nay thì có lẽ cậu ấy sẽ không trở về đâu. Hôm nay cậu ấy đi nhận chứcvới lại hình như cũng còn có nhiệm vụ nữa. Mà tôi cũng sắp sửa phải nghỉ ngơi rồi, ngày mai tôi còn phải đi là nữa. Tôi không thể nào tiếp tục ngồi nói chuyện với Trương tiểu thư tiếp được.

Trương Lệ Cầm nói:

- Vậy thì Giang tiểu thư cứ đi nghỉ trước đi, tôi ngồi đây một mình chờ tổng giám đốc Dương về là được. Nếu quá muộn thì có lẽ tôi sẽ ở tạm lại đây một ngày.

Nghe giọng điệu của Trương Lệ Cầm, hôm nay có thế nào đi nữa thì cô cũng đã định ở lại đây rồi.

Giang Diễm có thể khẳng định, cô gái Trương Lệ Cầm này chắc chắn là muốn bám theo người giàu có. Chính cô vất vả lắm mới ôm được một cái chân vàng, sao lại để cho người khác đoạt mất được chứ.

Dương Gian chỉ có hai cái bắp đùi, cô đã chiếm mất một cái rồi. Còn cái kia là của Trương Vĩ, bạn của hắn, sẽ không còn phần của cô gái này nữa đâu.

- Hiện tại Dương Gian còn chưa có trở lại đây nên có một số chuyện tôi cũng không thể nào quyết định được. Với lại cậu ta không hề thích việc người lạ mượn phòng ở lại trong nhà của cậu ta đâu. Nếu Dương tiểu thư phải ở lại đây một đêm vì công chuyện thì tôi có thể mang cô qua công ty ở bên kia mượn một căn phòng cho cô qua đêm,thật sự chỗ của chúng tôi không tiện để ở lại lắm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch