Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 336: Cứu Người

Chương 336: Cứu Người

"Nếu mình sử dụng quỷ vực để khiến cho các bộ phận trong thân thể của Trương Lệ Cầm bị mờ đi thì sao nhỉ? Có phải là làm như vậy thì sẽ có thể thuận lợi lấy con quỷ anh kia ra mà không gây tổn thương đến Trương Lệ Cầm không."

"Chỉ là cái này còn cần có sự phối hợp của cả hai loại lực lượng lệ quỷ mới được."

Nghĩ đến đây, một ý nghĩ lớn mật nhưng chưa được thành thục đột nhiên hiện ra ở trong đầu của Dương Gian.

Để thực hiện được ý nghĩ này hắn cần phải chịu đựng nguy hiểm tưởng đối nhưng điều này lại đáng giá để hắn nếm thử. Nếu việc này mà thành công, hắn sẽ có một loại năng lực đặc thù khác.

Trương Lệ Cầm đúng là một vật thí nghiệm rất tốt, với lại cô ấy cực kỳ nguyện ý phối hợp với hắn. Dù sao hiện tại cuộc đời của cô chỉ còn biết ký thác lên người của Dương Gian rồi.

Trong khi ăn cơm, Giang Diễm duỗi chiếc chân đeo tất đẹp đá đá dưới mặt bàn, ném cho hắn một ánh mắt mê hoặc và nói:

- Đúng rồi, Dương Gian, tối nay cậu ngủ ở căn phòng kia đúng không? Tý nữa tôi tắm xong sẽ qua tìm cậu.

Dương Gian nói:

- Tối hôm nay tôi phải xử lý một chuyện linh dị, không rảnh đâu.

Giang Diễm bĩu môi nói:

- Chuyện linh dị gì chứ? Tôi không tin. Chắc chắn là cậu lừa tôi, mấy ngày rồi tôi không được ngủ với cậu. Có phải là gần đây cậu đang trốn tránh tôi? Tôi biết mà, chắc chắn là cậu có cô gái khác ở bên ngoài? Cô ta là ai vậy? Có xinh đẹp như tôi không? Có làm được việc bằng tôi không? Cậu yêu cô ta hơn hay là yêu tôi hơn?

Dương Gian nghiêng đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Diễm, sau đó nói:

- Sao tư duy của chị lại kỳ quái như vậy, có phải là bị cảm nắng không?

Nhưng lúc này, bên trong chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh của Dương Gian đột nhiên vang lên tiếng của Lưu Tiểu Vũ.

- Vị Giang tiểu thư này, hi vọng cô tự trọng một chút. Mấy ngày hôm này cô đừng có quấy rầy việc làm của Dương Gian. Hiện tại trên người của cậu ấy còn có nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Nếu cô chịu phối hợp tôi sẽ vô cùng cảm ơn cô nhưng nếu cô còn hung hăng càn quấy, không chịu phối hợp thì tôi sẽ phải cưỡng ép để cô phối hợp.

Hiện tại là thời kỳ nào chứ, sao Lưu Tiểu Vũ lại cho phép trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại có một cô gái mà cô không biết xuất thân từ đâu quấy rầy Dương Gian được.

- Ai đang nói chuyện vậy?

Tiếng nói đột ngột của Lưu Tiểu Vũ khiến cho tim của Giang Diễm phải nhảy lên một cái.

Dương Gian nói:

- Có lẽ là do Thượng Đế đang cảnh cáo chị đó, hi vọng chị có thể thành kính cầu nguyện một phen, tránh cho Thượng Đế lão nhân gia lại tức giận.

- Cái gì mà Thượng Đế chứ, rõ ràng tôi nghe được tiếng nói lúc nãy là của một cô gái mà.

Giang Diễm quay đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm xem nơi phát ra âm thanh lúc nãy.

Dương Gian nói:

- Đúng rồi, Thượng Đế là một người con gái mà.

Giang Diễm lập tức kéo lấy tay của Dương Gian làm nũng.

- Có phải là cô gái kia không? Được đấy, vậy mà cậu lại vứt bỏ tôi đi thông đồng cùng một chỗ với một cô gái mà thần không biết quỷ không hay. Không được nha, tôi không muốn làm tiểu tam đâu, dù sao tôi cũng muốn làm bạn gái của cậu, để cô gái kia qua làm tiểu tam đi, có được không, được không? Dương Gian, rõ ràng tôi ngoan như vậy mà, lại nghe lời cậu răm rắp nữa.

Dương Gian nói.

- Tôi cảm thấy nếu chị còn làm như thế nữa thì chị có thể viết đơn xin nghỉ việc, chị không thể yên tĩnh một chút được hay sao?

- Không cho nói thì không nói nữa, làm gì mà hung dữ như vậy chứ.

Giang Diễm lập tức ôm lấy cánh tay của Dương Gian, tỏ ra bộ dạng cực kỳ thân mật giữa hai người, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trương Lệ Cầm ở bên cạnh.

Trương Lệ Cầm không nói lời nào, cô tiếp tục ăn cơm. Đương nhiên cô nhìn ra mối quan hệ giữa hai người Giang Diễm và Dương Gian lkhông hề tầm thường.

Trong lòng cô cũng hiểu rõ mọi chuyện nên không hề có cảm giác ghen tỵ.

Một lát sau, Dương Gian đã ăn cơm xong, hắn để chén bát xuống bàn.

- Trương tiểu thư, cô lên tầng 5 cùng với tôi, trước tiên chúng ta xử lý chuyện của cô đã rồi có chuyện gì thì lại nói sau. Chị đại Giang, chị ôm tôi chặt vậy làm gì, có phải là muốn đi cùng tôi lên tầng năm xem không?

- Tôi không đi đâu, tôi đi rửa chén.

Giang Diễm lập tức buông cánh tay của Dương Gian, vội vàng nhấc mông ngồi qua chỗ khác. Cô hiểu rõ ràng những thứ ở trên tầng 5 của căn biệt thự này, đa phần đều là những thứ không bình thường mà Dương Gian thu thập. Nào là tấm giầu, ngón tay màu đen, tấm gương cổ quái, sợi dây thừng có thể treo cổ... ai biết được trong đống đó có con quỷ nào xuất hiện hay không. Cho nên tầng 5 là cấm địa của cô, dù sống trong căn biệt thự 5 tầng, cùng lắm là cô chỉ đi lên đến tầng 2 thôi.

Sau khi đi vào tầng 5, Dương Gian lập tức bật đèn của phòng khách.

Thế nhưng mấy căn phòng khác trên này đều đã được khóa lại. Bên trong đều là một mảng tối tăm, không biết là để thứ gì khiến người ta phải kiêng kỵ bên trong nữa.

Dương Gian mở miệng nói.

- Trước tiên cởi áo ra đi, tôi đi chuẩn bị ít đồ.

Trương Lệ Cầm gật gật đầu.

- Ừm.

Dương Gian đi qua hai căn phòng bị khóa kia và lấy ra hai thứ, đầu tiên là chiếc hộp bằng vàng, hắn định dùng để đựng quỷ anh. Món thứ hai là ngón tay màu đen được bọc lại bằng lá vàng. Đây chính là do hắn phòng ngừa có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra cho nên hắn mới phải bọc lại toàn bộ các thứ. Ngón tay này có thể hạn chế được cả quỷ vực, có lẽ việc hạn chế quỷ anh sẽ dễ dàng thôi nhưng vì an toàn nên hắn vẫn cầm quỷ nến theo. Một khi có chuyện gì đó xảy ra thì hắn chỉ cần thắp ngọn nến lên là được, như vậy sẽ đảm bảo không có sơ hở nào.

- Từng là đủ rồi.

Dương Gian gật gật đầu, cảm thấy từng đó là bản thân đã quá cẩn thận với chuyện này rồi. Đối phó với một con quỷ anh còn chưa khôi phục thì chắc là không có một ai lại đi chuẩn bị đầy đủ như hắn đâu.

Sau khi Dương Gian ra ngoài, hắn chợt thấy Trương Lệ Cầm chỉ mặc một bộ nội y gợi cảm đứng đó, trông có chút thận trọng, nhất thời hắn hơi sững sờ một lát.

- Ách? Trương tiểu thư, tôi bảo cô cởi áo thôi mà, cô cũng đâu cần phải cởi cả quần luôn đâu. Tôi đang giúp cô giải quyết quỷ anh chứ không phải giải quyết cô. Tôi hi vọng cô tôn trọng sự chuyên nghiệp của tôi một chút, được không? Tốt xấu gì thì tôi cũng là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương mà.

Nhất thời Trương Lệ Cầm có chút xấu hổ, không biết rúc vào đâu. Cô chỉ biết cúi người nhặt chiếc váy lên.

- Cậu, cậu không nói rõ.

Dương Gian giơ ngón tay cái lên.

- Dáng người rất đẹp, nội y rất gợi cảm, rất xứng đôi với cô, cô mặc nó trông rất đẹp.

Trương Lệ Cầm đỏ mặt, chỉ biết cười ngượng mặc dù không có biểu hiện gì nhưng thực tế hôm nay đến đây cô cũng đã tốn không ít tâm tư khi lựa đồ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch