Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 461: Thanh Quỷ

Chương 461: Thanh Quỷ

Một âm thanh quỷ dị cứ bồi hồi ở trong phòng, nó hô hào tên Dương Gian như một giống loài u linh đang tìm hắn vậy.

Âm thanh này bắt đầu tìm kiếm từ tầng 1, dần dần lên tầng thứ hai rồi lên tầng ba và tới tầng bốn.

Ở trên tầng 4 đang bật đèn sáng trưng.

Lúc này Giang Diễm đang nằm lỳ trên giường bấm điện thoại di động, cô liên tục viết những dòng trạng thái của mình.

"Gần đây bạn trai của mình lại không để ý đến mình, hiện tại mình cực kỳ bi thương. Căn nhà lớn như vậy mà chỉ có một mình, nó quá thê lương."

Kết quả bức ảnh đăng kèm với dòng trạng thái này chính là căn biệt thự của Dương Gian mà bài đăng trước của cô có nội dung như sau:

“Sẽ cố gắng nịnh nọt thật tốt để cậu ấy sung sướng nhất có thể. Mình chắc chắn sẽ ôm đùi cậu ấy tới cùng. Bấy kỳ thứ gì cậu ấy cần mình cũng cho cả.”

Và bài đăng trước nữa là:

"Bạn trai cho mình 500 vạn để mua xe nên mua xe gì cho tốt đây?"

Mỗi một bài đăng đều có mấy chục người comment. Đây đều là những người bạn cấp ba hay bạn thời đại học, hoặc bạn bè thân thích gì đó.

"Chị đại Giang, chắc chắn là người bạn trai kia không còn yêu chị nữa rồi. Nhanh, tranh thủ thời gian giới thiệu lại cho tôi đi."

"Làm cảnh sát thì sao lại có nhiều tiền như vậy, chắc chắn có vấn đề mờ ám ở đây rồi."

"Lúc nào thì cưới vậy? Tôi đang mong ngóng được mời đi ăn xôi cưới đây. Nghe bảo thành phố Đại Xương bị ô nhiễm chất thải công nghiệp, Giang Diễm, cô không sao chứ?"

Giang Diễm vừa ngân nga một bài hát, vừa lướt qua những comment, thi thoảng lại comment trả lời lại mấy cái. Vẻ mặt tỏ ra cực kỳ thỏa mãn, thậm chí còn có chút đắc ý.

Mà cô không hề phát hiện ra, âm thanh gọi tên Dương Gian đang quanh quẩn ở xung quanh người của cô. Giống như có ai đó đang xì xào bàn tàn gần cô.

Nhưng Giang Diễm lại không hề có bất cứ phản ứng nào với nó, bởi vì dù âm thanh kia dây dưa mãi ở chỗ này nhưng cô không nghe được nó.

Sau khi bồi hồi ở tầng 4 một lát, cuối cùng âm thanh kia cũng rời đi và tiến về tầng thứ 5.

"Dương Gian, Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian"

Âm thanh kia chạy dọc theo cầu thang đi lên, cuối cùng nó cũng đến tầng 5.

Ở trên tầng 5, có một gian phòng có mặt Dương Gian, còn những căn phòng khác thì không.

Mà sau khi âm thanh này đến tầng 5, nó sẽ chui vào từng căn phòng một để dò tìm. Cuối cùng nó theo khe cửa và tiến vào bên trong một căn phòng. Căn phòng này chính là căn phòng đặt tấm gương quỷ. Mặc dù cửa phòng đã khóa chặt nhưng âm thanh này lại có thể chui bất cứ đâu nên nó dễ dàng chui vào bên trong.

Ở trong căn phòng tối om không có bất cứ vật nào khác ngoài một tấm gương quỷ bị trùm lại bằng một miếng vài màu đen.

Khi âm thanh này bồi hồi ở trong phòng, tấm gương quỷ đột nhiên hơi chấn động một cái. Sau đó tấm vải dùng để che chậm rãi trượt xuống phía dưới.

"Dương Gian, mau ra đây."

Khi âm thanh này bồi hồi trước tấm gương quỷ. Bên trong tấm gương lập tức có một bóng dáng giống y như đúc với Dương Gian đi ra. Nó đứng trước tấm gương, dường như muốn đi theo âm thanh kia để ra ngoài. Nhưng nó không ra được, cái bóng kia đã bị tấm gương quỷ nhốt lại rồi, nó sẽ không thể nào thoát ra được.

"Dương Gian, Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian."

Âm thanh kia vẫn tiếp tục bồi hồi ở trong căn phòng này.

Cái bóng của Dương Gian ở bên trong tấm gương vẫn muốn đi ra theo lời kêu gọi của âm thanh kia nhưng không có tác dụng gì hết.

Dường như Dương Gian ở trong tấm gương không thể tồn tại ở thế giới này cho nên nó không thể nào đi ra được.

Cuối cùng âm thanh kia lựa chọn từ bỏ và bay ra khỏi căn phòng.

Sau khi âm thanh kia rời đi, tấm gương quỷ lập tức khôi phục lại bình thường. Cái bóng trong tấm gương của Dương Gian lại chui vào chỗ sâu của tấm gương.

Âm thanh kia tiếp tục tìm kiếm từng phòng, từng phòng.

Cuối cùng nó đã đi vào đúng căn phòng mà Dương Gian đang ngủ.

Âm thanh này dần dần chạy đến đầu giường của hắn.

Vốn dĩ Dương Gian đang nằm ngủ nhưng giờ phút này thân thể của hắn lại có biểu hiện không chịu khống chế của bản thân. Nó muốn tự động đứng lên, sau đó xuống khỏi giường và đi theo âm thanh kia để rời khỏi chỗ này.

Loại hành vi này giống như là Dương Gian đang bị mộng du vậy, bản thân hắn đang bị một thứ quỷ dị nào đó thao túng nhưng điều này chỉ diễn ra trong giây lát.

Dương Gian lập tức mở mắt ra.

Thân thể kia của hắn khẽ run rẩy một chút là có thể thoát khỏi sự trói buốc này. Sau đó hắn đưa tay túm một cái về phía không trung.

Ngay lập tức âm thanh kia dừng bặt lại và biến mất trong nháy mắt.

- Dương Gian, sao thế?

Trương Lệ Cầm ở một bên ôm lấy cổ của hắn, cô có chút mơ mơ màng màng hỏi.

Trong thân thể của Dương Gian lập tức toát ra một luồng ánh sáng màu đỏ, luồng ánh sáng này bao phủ khắp phòng rồi lan ra bên ngoài. Cuối cùng nó bao phủ hết toàn bộ tiểu khu Quan Giang. Vẻn vẹn chỉ vài giây đồng hồ, Dương Gian đã lập tức xác nhận được nơi phát ra âm thanh quỷ dị này, hắn lập tức phun ra hai chữ.

- Muốn chết?

- Cô ngủ trước đi, tôi đi ra ngoài có việc một tý.

Vừa nói xong câu đó, cả người hắn lập tức biến mất.

Giờ phút này, trong cái chòi dùng để nghỉ mát của tiểu khu, Lâm Lạc Mai dùng loa bảo với hai người kia.

- Âm thanh của tôi biến mất rồi, tên Dương Gian kia chắc chắn sẽ tới nhanh thôi. Hai người cẩn thận một chút, hắn rất đáng sợ.

La Tố Nhất cười nói:

- Đáng sợ? Đáng sợ đến mức nào? Có đáng sợ bằng tôi không?

Lâm Lạc Mai đang tính nói chuyện nhưng một giây sau, sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi. Cả người cô ta rời khỏi mặt đât, cổ của cô ta có một sợi dây thừng cũ kỳ buộc ở trên đó, khiến cô ta bị treo cổ trên không trung.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch