Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 460: Tới Thăm

Chương 460: Tới Thăm

- Không có? Vậy sao cậu không đến tìm tôi vào buổi tối, hay là cậu bắt đầu cảm thấy chán tôi rồi? Nếu như vậy thì qua mấy ngày nữa tôi sẽ rời đi. Hiện tại tôi cũng không nhất thiết phải ở lại trong chỗ của cậu đâu.

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi thì mới hiểu ra được, sau khi khởi tử hoàn sinh, bản thân hắn đã mất đi một thứ. Đó chính là dục vọng. Dục vọng thuần túy giữa đàn ông và phụ nữ.

Khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn và mềm mại của Trương Lệ Cầm đang được bọc trong lớp khăn tắm mỏng manh, hắn lại cảm thấy cái đó cũng chả khác gì soi với khi hắn nhìn một cục đá. Trong đầu hắn không có bất cứ ý nghĩ nào về chuyện này hết, ánh mắt tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, không có nửa điểm gợn sóng. Cứ như hắn đã nhìn thấu hồng trần rồi, giống như là một cao nhân đắc đạo siêu việt khỏi những tâm tính của người phàm.

"Không phải là bản thân đã bị mất đi năng lực đó rồi chứ?"

Ngay lập tức trong đầu của Dương Gian đột nhiên toát ra một ý nghĩ đáng sợ.

Trước kia hắn cũng không có để ý nhiều đến phương diện này lắm nhưng hiện tại nhớ lại thì hắn mới bắt đầu cảm thấy mọi chuyện dường như nghiêm trọng hơn những gì hắn tưởng tượng.

- Vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa. Tôi đi ngủ đây.

Trương Lệ Cầm thấy bản thân cô đã nói đến như vậy rồi mà Dương Gian vẫn còn ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Hơn nữa còn tỏ ra bộ dạng suy tư, cô không khỏi có chút thất vọng, vì thế cô quay người lại và bỏ đi.

Nghe được lời của Trương Lệ Cầm nói thì Dương Gian mới lấy lại được tinh thần, hắn vội vàng gọi.

- Khoan, chờ một chút.

Trương Lệ Cầm quay đầu lại:

- Sao vậy?

Dương Gian nói:

- Đến đây đi, vừa vặn tôi đang có chút việc cần sự giúp đỡ của cô. Mong cô bỏ qua cho.

Trương Lệ Cầm hơi đỏ mặt, thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đó mang theo khuôn mặt đáng yêu và ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh giường.

- Chỉ cần cậu nói một câu thôi, mặc kệ cậu nhờ tôi giúp cái gì, tôi sẽ giúp cậu hết sức. Dù sao tôi cũng sẽ chết từ lâu nếu không có cậu.

Khi đối mặt với một người đàn ông đặc biệt như Dương Gian, Trương Lệ Cầm luôn luôn có một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Cái kia cũng không phải là tình cảm sâu nặng, giữa hai người chỉ có thể miễn cưỡng coi nhau như bạn bè mà thôi. Nhưng đối với những lời Dương Gian nói ra, cô không bao giờ có ý định cãi lại, thậm chí cô còn muốn nịnh nọt người đàn ông trước mặt cô.

Nếu Dương Gian có cái gì cần sự giúp đỡ của cô, bất kể là sinh hoạt hay sinh lý thì Trương Lệ Cầm đều cảm thấy một cảm giác kích động và hưng phấn.

Thật ra theo tâm lý học, người ta gọi cảm giác của Trương Lệ Cầm lúc này chính là sự ỷ lại.

Sau khi trải qua những sự tuyệt vọng mà chuyện linh dị khủng bố mang lại. thần kinh của cô không xuất hiện vấn đề gì thì đã được coi là rất tốt rồi.

Dương Gian nhìn nhìn bàn tay của hắn và nói:

- Hiện tại ngay cả bản thân tôi cũng không thể nào biết được tôi có phải là một người đàn ông bình thường không nữa. Bởi vì tôi cảm thấy trạng thái lúc này của tôi khác xa so với lần thứ nhất khống chế mắt quỷ.

Mắt Trương Lệ Cầm nháy nháy mấy cái, có chút không hiểu Dương Gian đang nói cái gì. Số lượng tin tức mà cô biết hết sức hữu hạn, nòa có thể hiểu hết được ý nghĩa trong câu nói của Dương Gian.

Dương Gian nói:

- Thôi, có nói cô cũng không hiểu.

Giờ phút này.

Ở bên ngoài tiểu khu Quan Giang, rốt cục ba người đứng bên kia sông lúc ban ngày cũng đi vào bên trong tiểu khu.

Hai nam một nữ.

Một người đàn ông tuổi chừng ba mươi nói:

- Không phải đi tìm người ta vào ban ngày sẽ tốt hơn hay sao? Hiện tại đang đêm đang hôm, có lẽ người ta đã ngủ mất tiêu rồi. Làm như vậy có phải là đắc tội với người ta quá không? Dù sao người ta cũng là nhân vật có thể xử lý được chuyện linh dị cấp S mà. Chúng ta nên cho người ta chút tôn trọng thì tốt hơn. Cậu cảm thấy sao, La Tố Nhất .

Nhìn tình huống, người thanh niên cao gầy và điển trai kia chính là người dẫn đầu của đoàn đội này.

La Tố Nhất cười khẽ.

- Nếu đã chơi xỏ thì nên có phong cách làm việc sao cho giống chứ, nếu đến đây vào ban ngày, việc làm của chúng ta có ý nghĩa gì nữa. Với lại việc thăm hỏi vào ban ngày sẽ gây nên phiền phức không cần thiết, vì thế chúng ta nên điệu thấp một chút thì tốt hơn. Hiện tai thành phố Đại Xương có hơn 20 vị ngự quỷ nhân đỉnh phong tụ tập, ngay cả Thiếu tướng bộ đội đặc chủng là Lý Quân đều có mặt, chúng ta vẫn phải cho bọn họ chút mặt mũi.

La Tố Nhất nhìn về phía cô gái mặc váy, có chút đáng yêu, tuổi tầm hai mươi và nói:

- Tiểu thư Lâm Lạc Mai, nếu cô không ngại gọi mấy tiếng chứ?

Lâm Lạc Mai không hề từ chối, cô lôi ra một cái loa phóng thanh, sau đó hướng về phía tiểu khu.

"Dương Gian! Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian, mau ra đây."

Âm thanh này vô cùng quỷ dị, nó không trực tiếp vang ra xa xung quanh mà nó cứ như một con u linh vậy. Nó bắt đầu di chuyển một cách không có quy tắc về phía trước để tìm tòi.

Dường như âm thanh này có khả năng tìm người.

Mỗi khi cô ta gọi một tiếng, những âm thanh này tự động chạy đi. Sau khi hô lặp đi lặp lại câu nói đó 6 lần, Lâm Lạc Mai liền dừng lại.

La Tố Nhất nói:

- Tiểu khu lớn như vậy mà cô chỉ kêu có 6 lần thôi hay sao. Như vậy phải tìm đến khi nào chứ.

Lâm Lạc Mai dùng loa phóng thanh đáp lại.

- Nếu không cậu kêu đi?

La Tố Nhất nói:

- Tôi hát rất hay, thời tiểu học còn được giải thường về ca hát cơ. Nhưng mà kêu cái này thì không được, tôi chắc chắn sẽ không thể nào kêu tên Dương Gian ra được.

Người đàn ông ở bên cạnh nói:

- Chúng ta gọi như vậy có sao không? Nếu không cẩn thận gọi cho người ta chết thì chúng ta phải làm sao bây giờ?

La Tố Nhất lẩm bẩm:

- Chắc là hắn không dễ chết thế đâu, dù sao hắn cũng là người có thể xử lý chuyện linh dị cấp S mà.

Âm thanh kia không ngừng tiến về phía trước, nó bồi hồi xung quanh tiểu khu Quan Giang. Khi âm thanh này đi qua phòng bảo vệ của tiểu khu, thế nhưng dường như những người bảo vệ bên trong căn phòng này không hề nghe thấy nó.

Chỉ trong chốc lát, âm thanh này vượt qua cửa nhà biệt thự, tiến vào bên trong.

"Dương Gian, Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian."

Âm thanh này quanh quẩn trong tầng một hồi lâu nhưng trên tầng hai lại không nghe được bất cứ âm thanh nào.

Sau đó âm thanh này mới từ từ chạy lên trên, nó tiếp tục dừng lại ở tầng hai một lát. Cũng tương tự như lúc nãy, ở trên tầng ba cùng tầng một không nghe được bất cứ động tĩnh nào.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch