Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 512: Số Lượng Người Trên Xe Buýt

Chương 512: Số Lượng Người Trên Xe Buýt

Đến tận khi thi thể của người tài xế lái xe buýt ngã xuống đất, xe bị mất khống chế thì tất cả mọi hành khách mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Dường như đây không phải việc xe đi lệch tuyến đường như bao lần khác, quả thật chiếc xe buýt này vô cùng quỷ dị.

Rõ ràng xe còn chưa khởi động nhưng nó vẫn có thể chạy băng băng trên đường, dường như nó không hề có ý định dừng lại.

Đến khi tất cả mọi người hiểu được chuyện đang xảy ra cũng là lúc khủng hoảng bắt đầu.

Có người vội vàng lôi điện thoại ra để gọi điện cầu cứu, có người định mở cửa sổ xe để thử xem có nhảy ra được bên ngoài không, một số người lại bị dọa hoảng sợ ngồi co ro tại chỗ.

Những người gọi điện thoại để cầu cứu, dù đã truyền tin tức ra và người ở bên ngoài cũng đang chuẩn bị cứu viện. Thế nhưng ở trong tình huống như hiện tại, chưa nói đến những người cứu viện kia có tìm được chỗ mà chạy đến hay là không. Dù đám người cứu viện có thể chạy đến thì những người này có thể cầm cự đến lúc đó chăng cũng là một vấn đề.

Bởi vì đây là một chiếc xe buýt quỷ.

Dựa vào việc Cảnh sát Quốc tế quản lý chỗ này là Hứa Phong cũng mất tích trong xe thì Dương Gian hiểu điều này có ý nghĩa là gì.

Chắc chắn có chuyện gì đó cực kỳ khủng bố sắp sửa xảy ra trên chuyến xe. Chỉ là hiện tại những nguy cơ và quỷ dị đó chưa có bộc phát ra ngoài nên mọi thứ vẫn đang diễn biến bình thường.

- Chết tiệt, tôi không mở được mấy cửa sổ này, toàn bộ đã bị đóng lại.

- Cửa xe cũng mở không được. Không phải chiếc xe này có vấn đề đó chứ. Chắc là không phải do quỷ đâu nhỉ.

- Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát bảo đã điều động lực lượng chạy đến đây. Bọn họ đang chuẩn bị cứu viện và bảo chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi.

Tất cả hành khách đều nhao nhau tìm cách tự cứu bản thân họ, thế nhưng những hành động kia không được như mong đợi. Ngoại trừ những người sử dụng điện thoại để cầu cứu là thành công ra thì hành động khác đều trở nên vô hiệu.

Trông thấy bộ dạng kinh hoảng của những người hành khách trên xe buýt, Trịnh Diệu Văn cũng tỏ ra hoảng sợ không biết nên làm cái gì.

- Trương Hạo, chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Chắc chúng ta gặp phải quỷ rồi.

Trương Hạo trưng bộ mặt đau khổ:

- Sao tôi biết được phải làm cái gì bây giờ chứ? Đây cũng là lần đâu tiên tôi gặp được chuyện như thế này. Cơ mà bất kể thế nào thì chúng ta cũng phải tìm cách để rời khỏi chiếc xe buýt cổ quái này. Nếu chuyện này thật sự do quỷ thì tất cả đều hỏng bét. Tôi không muốn chết như người bạn kia của tôi ở thành phố Đại Xương. Trước đó tôi cũng đã nói với mấy cậu rồi, trên đời này có quỷ thật sự, vậy mà mấy cậu lại không chịu tin.

Trịnh Diệu Văn lắp bắp hỏi ngược lại, hiện tại cậu ta đã rơi vào trạng thái hoảng hốt.

- Đúng thế, thế nhưng chúng ta làm cách gì để rời khỏi chiếc xe buýt này.

Giờ phút này Dương Gian cũng không hề để ý đến việc những người hành khách ở trên xe buýt hoảng sợ đến mức độ nào. Lúc này hắn lựa chọn rời khỏi vị trí ghế ngồi và đi về chỗ của tài xế.

Lúc trước hắn cũng đã xác nhận được việc đụng vào cỗ thi thể này sẽ không kích hoạt quy tắc ngầm nào đó của quỷ, bởi vì tên Trịnh Diệu Văn đã đụng vào thi thể người tài xế nhưng cậu ta lại không sao hết. Cho nên hắn biết hiện tại ở trong xe còn đang an toàn, nếu đang trong thời kỳ an toàn thì hắn có thể đi điều tra xung quanh một chút.

Dương Gian đi xuyên qua đám người đang rối rắm, hoảng sợ rồi hắn đứng cạnh vị trí ghế lái và quan sát xung quanh.

Lúc này có một số người đang cố hết sức để khống chế vô lăng với ý định có thể dừng xe lại nhưng tất cả đều vô dụng.

Dương Gian quan sát mọi thứ, hắn không tìm được tý đầu mối nào, hơn nữa cũng chẳng phát hiện ra được bất cứ quy luật nào. Theo hắn thấy, dù làm cách gì đi nữa thì cũng không thể nào giải quyết được tình huống trước mắt. Hắn cảm giác dường như bản thân đã tiến vào bên trong một căn phòng giam nào đó, căn bản không có cách gì để rời đi khỏi chỗ này. Trừ phi chiếc xe này chủ động dừng lại và mở cửa ra.

"Chiếc xe này là thứ quỷ quái gì vậy? Việc giam giữ lại được đám người bình thường kia thì cũng không sao, không có gì đặc biệt nhưng ngay cả mình cũng có thể giam lại nữa."

Xem ra hiện tại hắn chỉ còn có thể chờ đợi cơ hội mà thôi, chờ đến một lúc nào đó tình huống sẽ có thay đổi, khi đó hắn mới có thể suy nghĩ ra cách để xử lý.

Mà ngay khi hắn quay người chuẩn bị đi về chỗ ngồi thì hắn chợt thấy ở giữa xe có treo một tấm bảng điện tử màu đen. Lúc này xe còn chưa có khởi động nhưng tấm bảng này lại sáng đèn. Những mảnh đèn led đỏ đậm kia ghép lại với nhau hợp lại thành một con số 2. Điều này có nghĩa là đang có 2 hành khách ở trên xe.

"Số lượng hành khách là 2?"

Dương Gian hơi sững sờ một chút, sau đó đưa mắt nhìn ra phía sau, hắn vừa đếm qua thôi là đủ thấy số lượng người trên này ít nhất cũng phải hai mươi người rồi, vậy thì vì sao chiếc bảng điện tử này lại hiển thị con số 2 thôi?

"Không lẽ con số hai này không phải là chỉ số lượng người ở trên xe, mà là... "

Không biết vì cái gì, trong đầu của Dương Gian đột nhiên lóe lên một ý nghĩ như vậy.

Nếu như con số 2 ở trên bảng điện tử ám chỉ không phải là số người ở trên xe buýt, chỉ còn lại một khả năng đó chính là số lượng quỷ trên xe buýt mà thôi. Mà hành khách này chưa chắc đã là người sống mới được coi là hành khách, rất có thể người chết cũng được chiếc xe này coi là hành khách.

Nghĩ đến đây. Dương Gian không khỏi cảm giác được một sự ớn lạnh lan tỏa khắp người.

Có hai con quỷ đang ở bên trong hơn hai mươi người hành khách này?

Không.

Không phải là quỷ trà trộn vào bên trong hành khách, mà đúng hơn là có hơn 20 người đang trà trộn vào bên trong hai con quỷ. Chiếc xe buýt này căn bản không dành cho người sống, nó được sử dụng cho quỷ. Còn những người kia là do đi bậy đi bạ lên nhầm chiếc xe buýt này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch