Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 513: Trạm Dừng

Chương 513: Trạm Dừng

Sau khi nghĩ thông suốt hết toàn bộ mọi thứ, hắn lại bắt đầu đưa mắt quan sát hết toàn bộ hành khách một lượt. Lần này Dương Gian quan sát một cách cực kỳ nghiêm túc, vì hắn muốn thông qua đó có thể tìm ra một vài người có biểu hiện khác thường.

Chỉ vừa liếc mắt qua hắn đã lập tức xác định được một vài người khả nghi.

Hiện tại không có ai để ý đến cỗ thi thể của người tài xế đang ngã trên mặt đất nữa.

Lúc này có mấy người mà hắn đưa vào danh sách khả nghi.

Đầu tiên là bà lão ngồi ở hàng đầu tiên, trước đó bà ta cũng đã nhắc nhở Trương Hạo không nên làm phiền người tài xế.

Tiếp đến là hàng ghế cuối cùng.

Từ lúc hắn lên xe đến giờ, hai người ngồi trên hàng ghế cuối cùng không có một ai lên tiếng. Mà hiện tại cả hai vẫn còn ngồi yên lặng, dường như bọn họ không thấy được việc đang xảy ra vậy.

Trong hai người kia có một người mặc áo khoác, hai tay ôm vào trước ngực, đầu cúi xuống, hắn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt. Còn người kia thì mặc một chiếc áo dài tay, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi tựa đầu lên cửa sổ xe.

Hai người này ngồi ở hai bên hàng ghế cuối cùng, đồng thời ngồi yên không nhúc nhích, chẳng khác nào hai cỗ thi thể, ở trong không gian như lúc này lại càng lộ rõ vẻ quỷ dị.

Khi nhìn thấy hai người này, trong đầu của Dương Gian đột nhiên toát ra một ý nghĩ.

"Không phải con số hai đang được biểu thị ở trên bảng điện tử là hai người này đó chứ?"

Nếu suy đoán của hắn mà đúng, hai người này chắc chắn là hai con quỷ. Đồng thời dường như hai người này có khả năng là đối nghịch nhau.

Nhưng hắn không dám chắc chắn suy đoán này có đúng hay là không.

Với lại dù hiện tại Dương Gian có xác định rõ được thân phận của hai con quỷ này. Hắn cũng chẳng biết nó có tác dụng gì nữa, dường như hai con quỷ này cũng không liên quan gì đến hắn.

Cứ cho là có hai con quỷ ở trên xe đi nữa, nếu bọn họ không chủ động giết người thì mức độ ảnh hưởng của chúng sẽ không hề lớn.

Mục đích thật sự của Dương Gian làm cách gì để rời khỏi chiếc xe buýt quỷ quái này.

Dương Gian không hề có ý nghĩ rằng bản thân sẽ bị nhốt cả đời ở đây.

"Chuyện linh dị lần này khác xa so với những chuyện linh dị trước kia, đây là hai loại chuyện linh dị khác nhau. Lúc trước, dù là chuyện linh dị của quỷ chết đói hay những chuyện linh dị khác thì mình chỉ cần giao thủ với lệ quỷ, chỉ cần giam giữ chúng lại thì chuyện linh dị có thể kết thúc. Nhưng hiện tại mình lại không cần thiết phải giao thử cùng lệ quỷ, chỉ cần nghĩ cách để rời khỏi đây là ổn."

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đau đầu.

Nếu coi những chuyện linh dị lúc trước là việc đánh boss trong trò chơi thì hiện tại, chuyện linh dị này lại biến thành một trò chơi thoát khỏi căn phòng bí mật.

Mặc dù mức độ nguy hiểm có nhỏ lại nhưng độ khó lại gia tăng.

"Haiz... Sở đoản của mình lại chính là việc động não, đối với thứ này thì chỉ có tên Vương Tiểu Minh kia am hiểu nhất. Chứ còn mình thì chỉ am hiểu việc đối mặt trực tiếp với lệ quỷ, tìm ra cách giải quyết khi chạm trán với lệ quỷ. Chứ không phải ngồi yên một chỗ và thôi diễn ra toàn bộ mọi thứ."

Trong lòng Dương Gian thở dài vì bất lực, khả năng thôi diễn của hắn quá kém. Ở trong tình trạng không có bất cứ chuyện gì, hắn không thể nào tự dưng đoán ra một vài thứ.

Lúc này hắn đột nhiên phát hiện chiếc điện thoại của hắn hơi rung một cái.

Dương Gian vội mở ra nhìn xem thì thấy là tin nhắn do người cảnh sát tên Trình Hùng kia gửi tới. Sau khi biết toàn bộ chữ viết đã được phân tích xong, hắn lập tức cất điện thoại đi. Lúc này cũng không phải là lúc ngồi nghĩ đến cái tủ quỷ kia, hiện tại hắn phải nghĩ cách để xử lý chuyện đang diễn ra trước mắt.

Sự khủng hoảng ở bên trong xe buýt vẫn còn tiếp tục, đồng thời nó còn diễn biến thành một nỗi sợ hãi vô hình bao phủ lấy đám người. Có khá nhiều người tin chắc rằng bản thân đã gặp quỷ và chiếc xe buýt này có vấn đề.

Sau một hồi tỏ ra kinh hãi, Trương Hạo cũng tĩnh táo hơn một chút. Lúc này cậu ta mới để ý đến người đã nhắc nhở mình là Dương Gian.

- Người anh em, lúc nãy cậu phát hiện ra sự khác thường của chiếc xe sớm như vậy, có phải là hiện tại cậu đã nghĩ ra cách để rời khỏi đây rồi không?

Mặc dù hai bên không quen biết gì, cậu ta cảm thấy dường như người trước mặt này có thể biết được rất nhiều thứ mà cậu ta không thể biết.

Dương Gian nói:

- Không phải trước đó tôi cũng đã nói rõ rồi hay sao? Cậu cũng đừng có thấy tôi đang bình tĩnh mà tưởng nhầm. Thật ra hiện tại trong lòng tôi đang cực kỳ hoảng sợ. Hơn nữa cậu cũng nghĩ mà xem, nếu tôi có cách để rời khỏi xe thì tôi còn ngồi đây làm gì nữa chứ. Cậu phải hiểu là ham muốn rời khỏi đây của tôi không hề thấp hơn của cậu đâu.

Dương Gian lập tức lắc lắc đầu tỏ ra bản thân cũng không có được cách gì hay.

- Hiện tại việc chúng ta cần làm chính là bình tĩnh đợi đến khi chiếc xe này tự động dừng lại, như vậy chúng ta mới có thể rời khỏi đây. Hiện tại sẽ không có cách nào để chúng ta đi ra khỏi đây được đâu.

Trương Hạo nói:

- Không, không thể nào như vậy được. Nếu tiếp tục như thế này có phải là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm không? Có trời mới biết được đến khi nào, chiếc xe này mới dừng lại và chúng ta phải ngồi ở trong cái chỗ quỷ quái này thêm bao lâu nữa.

Dương Gian nói:

- Không phải cậu nói là cậu đã độc thân hơn 20 năm rồi? Còn không sợ yêu ma quỷ quái? Đã thế thì sợ đếch gì việc ngồi lại trên xe buýt này đâu.

Trương Hạo nói:

- Lúc nãy là do tôi nói khoác đó, cậu đừng có tưởng là thật.

Thế nhưng ngay khi hai người đang đứng nói chuyện với nhau, đột nhiên chiếc xe buýt chạy chậm lại. Dường như nó đang có ý định dừng lại ở ven đường sau hơn một giờ chạy băng băng trên đường.

Chiếc xe buýt đã dừng lại.

- Hả?

Dương Gian lập tức biến sắc, hắn không có tiếp tục đứng nói nhảm với tên Trương Hạo này nữa. Hắn định chuẩn bị sẵn sàng để đi xuống xe.

Nếu không có bất cứ chuyện khác thường nào xảy ra, khi cửa xe được mở, hắn sẽ ngay lập tức sử dụng quỷ vực để rời khỏi nơi đây.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch