Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 514: Hứa Phong Xuất Hiện

Chương 514: Hứa Phong Xuất Hiện

Xe buýt chuẩn bị dừng lại ở ven đường.

Vốn đám người hành khách ở trên xe buýt đang khủng hoảng vì bị mắc kẹt. Tất cả bọn họ đều sợ hãi và nghĩ cách để thoát khỏi xe buýt. Nhưng sau một hồi bọn họ mới phát hiện ra tất cả cách cách mà bọn họ nghĩ ra đều vô dung. Mặc cho họ làm ái gì thì chiếc xe vẫn chạy băng băng về một nơi vô danh nào đó. Nhưng hiện tại cả đám đột nhiên phát hiện ra chiếc xe buýt này đang chạy chậm lại.

Không có bất cứ một ai điều khiển nó, cũng chẳng có ai giẫm phanh che. Có vẻ chiếc xe đang bị ai đó điều khiển và chuẩn bị dừng lại ở ven lề đường.

- Xe sắp dừng lại rồi.

Không biết là ai khẩn trương hô lên như thế. Nhưng sau tiếng hô của người này, tất cả mọi người không hẹn mà đều đồng loạt hướng mắt về phía cửa. Đồng thời chuẩn bị sẵn tinh thần để lao xuống xe.

Mặc dù bọn họ không thể nào hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu là một người bình thường, ai ai cũng sẽ hiểu rằng nên thoát khỏi những nơi cổ quái như thế này. Đây là suy nghĩ đúng đắn đối với mọi tình huống khác, không phải là chuyện lần này.

Không giống với suy nghĩ của những người khác, ngược lại giờ phút này trong lòng của Dương Gian lại tỏ ra cực kỳ lo lắng.

"Có thể xuống xe dễ dàng được không chứ?"

Tiếp đó một tiếng két vang lên cực kỳ rõ ràng.

Sau khi chạy băng băng cục kỳ lâu ở trên đường, rốt cục chiếc xe cũng đã chịu dừng lại.

Sau một giây.

Cửa xe được mở ra.

Một cỗ khí tức âm lãnh tuôn vào bên trong theo làn gió nhẹ làm nhiệt độ ở bên trong ngay lập tức giảm xuống mấy độ, khiến cho người ta nhịn không được phải nổi da gà.

Bên ngoài xe là một mảng không gian tối tăm, yên tĩnh, im ắng. Dường như đây là một thế giời thần bí nào đó, căn bản không phải là ở ven đường như bình thường nữa.

- Nhanh, nhanh xuống xe.

Những hành khách bắt đầu lao xuống xe một cách điên cuồng, ai nấy đều cố hết sức để rời khỏi chiếc xe buýt quỷ quái này một cách nhanh nhất có thể.

Dương Gian nhíu mày, tỏ ra cực kỳ cảnh giác. Ngay lập tức hắn mở ra quỷ vực, kéo nó đi dọc theo thùng xe và đi ra cửa. Hắn muốn thử thăm dò tình hình ở bên ngoài xem nó như thế nào đã.

Bởi vì hắn cảm thấy được không gian bên ngoài không hề giống với thế giởi bình thường mà hắn nhận biết.

Thế nhưng, trái với vẻ cảnh giác của hắn thì những người khác lại không hề do dự chút nào. Những người hành khách bình thường kia lao ra khỏi thùng xe chỉ trong nháy mắt. Lúc trước mấy người Trương Hạo, Trịnh Diệu Văn và ba người bạn của bọn họ cũng lao nhanh ra phía ngoài. Xe chỉ vừa dừng lại thôi mà đã có hơn một nửa người chạy xuống xe rồi.

"Dường như khung cảnh ở bên ngoài không được bình thường cho lắm."

Mặc dù Dương Gian đi theo ở đằng sau lưng của đám người nhưng hắn không có vội vàng lao ra. Bởi vì nếu hắn muốn, hắn có thể sử dụng quỷ vực để đi xuống xe ngay lập tức.

Chỉ là khung cảnh bên ngoài đang càng ngày càng quỷ dị.

Người xuống xe đầu tiên chính là một người đàn ông trung niên. Sau khi chứng kiên thấy khung cảnh xung quanh, ông ta lập tức trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

- Đây là chỗ nào?

Ở bên ngoài căn bản không phải là một trạm xe buýt, mà là đầu của một con đường khác. Ở bên cạnh con đường này có một cây cột điện, ở trên cây cột điện có treo tấm biển dừng của xe buýt. Trông cái này giống như là trạm xe buýt ở nông thôn.

Nhưng thứ khiến cho khung cảnh bên ngoài càng thêm cổ quái ở đây khong phải là trạm dừng xe buýt, mà c là vị trí thiết lập trạm dừng xe buýt lại không có bất cứ thôn xóm nào hết.

Xung quanh trạm dừng xe buýt này chính là một mảng rừng hoang vu và chẳng có bất cứ thứ gì. Điều này khiến người ta cảm thấy cực lỳ lạ lẫm.

Khi thấy mấy người đi xuống xe kia không có xảy ra chuyện gì cả nên Dương Gian cũng đang định leo xuống xe.

Thế nhưng đúng lúc này, ở bên trong thùng xe đột nhiên có ai đó nói chuyện với hắn:

- Tôi thấy chắc cậu cũng là Cảnh sát Quốc tế nhỉ. Nếu đã là ngự quỷ nhân thì chắc chắn sẽ có một chút cảnh giác. Hiện tại tôi khuyên cậu đừng có đi xuống xe, bởi vì một khi cậu bước qua khỏi cửa xe buýt thì cậu sẽ tiến vào bên trong một không gian quỷ quái nào đó không biết tên. Dù sao đã trôi qua mấy ngày rồi, tôi chưa bao giờ thấy được một ai còn sống để trở về.

- Ai?

Dương Gian đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hắn lập tức nhìn chằm chằm về hướng người mặc áo khoác và nằm ngủ ở trong góc.

Người đàn ông kia lạnh lùng nói:

- Tôi là ai cũng không quan trọng, nếu cậu đã leo lên xe này, tình cảnh của cậu đã giống với những người kia. Muốn lên xe thì dễ nhưng muốn xuống xe lại cực kỳ khó, chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ biết ngay thôi. Nếu còn cậu không tin thì cứ xuống xe nhìn thử một chút.

Nghe vậy Dương Gian cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà hỏi lại:

- Vậy anh biết được những cái gì?

Người đàn ông kia nói:

- Tôi không biết được quá nhiều thứ. Tôi chỉ biết là vào thời điểm sáu giờ tối, chiếc xe buýt này sẽ chạy và dừng lại ở đầu những con đường tương tự như thế này. Một khi chiếc xe này dừng lại sẽ có lệ quỷ leo lên xe, thường thường là một con leo lên nhưng thỉnh thoảng cũng có hai con leo lên. Chắc cậu cũng thấy được cái màn hình điện tử treo ở bên trên kia chứ. Số được hiện thị trên đó không phải là số lượng người trên xe mà là số lượng quỷ có ở trên xe.

Người này ngước đầu lên quan sát bảng điện tử, khi nhìn thấy con số 1 ở bên trên, hắn ta lập tức nói:

- Trước mắt số lượng quỷ trên xe là... 1, vận may của chúng ta khá tốt, có một con quỷ đi xuống xe.

Trước đó là hai nhưng hiện tại chỉ còn 1.

Nghe người này nói như vậy, sắc mặt của Dương Gian lập tức thay đổi, bởi vì những gì hắn suy đoán đã hoàn toàn chính xác.

Trước đó hắn cũng đã đoán rằng con số hiển thị trên bảng điện tử chính là số lượng quỷ chứ không phải là số lượng hành khách.

Bên trong hơn hai mươi người có hai con quỷ ở bên trong.

Dương Gian nói:

- Vậy sao anh có thể xác định con số kia hiển thị là số lượng quỷ?

Người kia cười nói:

- Nếu cậu sống sót ở chỗ này bảy tám ngày, cậu sẽ biết được điều này thôi.

Dương Gian đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hắn lập tức hỏi:

- Bảy tám ngày? Nói như vậy anh chính là Cảnh sát Quốc tế bị mất tích của thành phố Tiểu Xuân, Hứa Phong?

- Hả, cậu biết tôi?

Hứa Phong hơi hơi ngẩng đầu lên, ngay lập tức lộ ra khuôn mặt tiều tụy, hai mắt hằn vệt máu như mấy ngày rồi hắn ta chưa ngủ vậy. Việc hắn ta thức mấy ngày liền khiến cho bộ dạng lúc này của hắn ta cực kỳ kém, cứ như hắn ta có thể đột tử bất cứ lúc nào.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch