Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 804: Gặp Lại Hoàng Tử Nhã

Chương 804: Gặp Lại Hoàng Tử Nhã

Mặc dù Dương Gian đã để cho Vương Tiểu Minh đi xác nhận tình hình của quan tài quỷ nhưng ngay tại chỗ của hắn vẫn còn tồn tại nguy hiểm. Việc cấp bách lúc này của hắn chính là nghĩ cách để sống sót qua chuyện linh dị lần này. Còn về việc có giam giữ được con quỷ kia hay không, hắn căn bản là chưa từng nghĩ qua.

Trước kia, khi trải qua chuyện linh dị của quan tài quỷ ở thôn Hoàng Cương, hắn cũng đã từng thử giam giữ con quỷ kia. Nhưng sau đó thứ mà bọn họ nghênh đón lại là sự tuyệt vọng. Con quỷ kia có thể tập kích lần thứ hai. Nếu con quỷ này cũng là quan tài quỷ, chắc chắn nó sẽ có đặc tính như lúc trước. Cho nên việc đối kháng trực tiếp với nó là một cách làm cực kỳ ngu xuẩn.

"Chỉ cần nghĩ cách để sống sót, đồng thời chạy khỏi chỗ này. Nếu chỉ dựa vào trạng thái hiện tại của bản thân mà đi đối chọi trực tiếp với con quỷ kia thì chẳng khác nào đi chịu chết."

Dương Gian lập tức xác định được phương hướng hành động. Nhìn thấy khu vực ký túc xá đang bị bóng tối bao phủ toàn bộ, sự bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, vì con quỷ kia cũng đang ở đâu đó trong khu ký túc xá này. Tấm nhìn ở đây cũng không được tốt cho lắm. Nếu là một người bình thường mà đứng ở chỗ này, chỉ còn cách mò mẫm để tiến về phía trước. Mắt của bọn họ vào lúc này chẳng khác gì đang bị mù, căn bản không thể nào nhìn thấy được phía trước. Dù quỷ có đứng trước mặt bọn họ cũng không thể nào nhận ra. Nhưng vì có được mắt quỷ nên tầm nhìn của hắn tốt hơn một ít.

Hắn có thể nhìn rõ được mọi thứ ở trong phạm vi năm mét. Còn những thứ nằm ngoài phạm vi năm mét thì chỉ có thể nhìn thấy hình dạng bên ngoài của chúng một cách miễn cưỡng. Hắn chỉ xác định được thứ kia là người hay là vật thể kiến trúc. Còn nếu nằm ngoài mười mét thì hắn không thể nào nhìn rõ được. Liền xem như hiện tại có mở ra đèn pin cường quang thì cũng chẳng có bất cứ tác dụng nào. Cùng lắm thì nó cũng chỉ giống như một chiếc que huỳnh quang ở trong bóng tối vậy. Lực lượng của con lệ quỷ kia đã hình thành quỷ vực, nó sinh ra một loại áp chế tuyệt đối. Tất cả mọi người, một khi đi vào bên trong thể giới của quỷ, thì bọn họ sẽ trở thành con mồi của nó, chỉ biết chờ đợi vận mệnh bị liệp sát.

Dương Gian hít một hơi thật sâu, sau đó mang theo cảm giác bất an cùng cực kỳ cảnh giác dần dần tiến đến gần khu ký túc xá. Hắn cũng không hề muốn cách con quỷ này quá gần. Nhưng hiện tại hắn không thể nào trơ mắt nhìn lấy những vị ngự quỷ nhân khác bị liệp sát, sau đó con quỷ kia trưởng thành đến một cấp độ khủng bố. Muốn sống sót được, hắn chỉ còn một cách cuối cùng, đó chính là liều. Ai cũng đã hiểu được quy luật của nó như thế nào rồi, tiếp theo chỉ là nhìn xem bọn họ sống sót như thế nào mà thôi.

"Hiện tại trên người của mình chỉ còn lại hai con quỷ, nói cách khác, kể từ giờ trở đi mình sẽ rơi vào trạng thái lạc đàn. Một khi ở gần con quỷ kia thì mình cũng chẳng khác gì những người kia. Khi bị nó để mắt đến là mình sẽ phải chết chắc. Nhưng hiện tại con quỷ kia vẫn còn chưa từng xuất hiện ở trước mặt của mình. Như vậy con quỷ kia không có năng lực phân thân, đồng thời sẽ nhắm vào một mục tiêu mà hành động."

"Đây cũng được coi là một chuyện tốt, trong thời gian ngắn mình phải tìm được những vị ngự quỷ nhân khác và tụ họp lại. Khiến cho số lượng quỷ ở bên người mình tăng lên, nếu không lần này mình sẽ phải ngỏm củ tỏi ngay tại đây."

Sau khi chính thức bước vào bên trong khu vực nguy hiểm, Dương Gian không còn chần chừ hay lo lắng, sợ hãi nữa. Hắn nhanh chóng phóng tới ký túc xá nhưng phương hướng di chuyển của hắn cũng không phải là một đường thẳng mà là một đường cong, hắn đi một vòng xung quanh khu ký túc xá.

Bởi vì hắn cho rằng bên trong khu ký túc xá là nơi nguy hiểm nhất. Hiện tại hắn không muốn đi vào bên trong. Nếu ở bên trong có quỷ, như vậy những ngự quỷ nhân khác cũng có thể biết được. Dưới tình huống bình thường hẳn là bọn họ sẽ chạy ra khỏi ký túc xá vì toàn bộ ký túc xá bị bóng tối bao phủ, tầm mắt bị che chắn, nên bọn họ bị bất đi phương hướng. Dương Gian đoán chắc chắn sẽ có người đang lạc đường, đi loanh quanh ở xung quanh khu ký túc xá.

Quả nhiên những gì hắn suy đoán là hoàn toàn chính xác.

Rất nhanh ở trong tầm mắt của mắt quỷ của hắn có xuất hiện một điểm hơi sáng cách hắn khoảng năm mét.

Nó như một đốm lửa nhỏ.

Mặc dù nó yếu ớt đến mức không thể sáng nổi, nhưng ở trong bóng tối nồng đậm như vậy thì nó lại hiện ra rất nổi bật.

Mang theo vài phần cảnh giác, hắn nhanh chóng đi đến gần.

Một bóng người xuất hiện trong bóng đêm.

Nhưng Dương Gian lại không thể nào mừng rỡ lập tức được, bởi vì hình dáng của thứ ở phía trước rất giống quỷ, chứ không giống người.

Hắn cẩn thận từng li từng tí đi đến gần người kia, khi khoảng cách giữa hai bên rút ngắn lại còn có năm mét thì Dương Gian mới nhìn rõ được thứ bên kia. Là một người, một cô gái có mấy phần tư sắc, nhưng Dương Gian cũng không nhận ra cô gái này. Nhớ đến tiết học của Bạch giáo sư vào lúc ban ngày, dường như trong đó cũng có một vị ngự quỷ nhân như vậy. Cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng, trong lúc vô tình bọn họ cũng gặp qua mấy lần.

- Tốt lắm, chỉ cần ngự quỷ nhân là được.

Dương Gian lập tức thở phào một hơi.

Hắn cẩn thận cùng cảnh giác như vậy, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra được vị ngự quỷ nhân thứ nhất, xem như đã gia tăng được số lượng quỷ bên người.

- Là, là ai đó?

Ở trong bóng tối đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, sau đó lại biến mất một cách đột ngột khiến cho Hoàng Tử Nhã đang ở gần ký túc xá phải run lên bần bật. Lông tơ toàn thân dựng ngược, một cỗ hoảng sợ tràn ra khắp người.

Cô ta không biết được bên phía phát ra tiếng bước chân là cái gì, cô ta chỉ biết là có một người đang tiến đến gần cô ta.

Có thể là ngự quỷ nhân khác, cũng có thể là quỷ.

Ở trong bóng tối truyền đến âm thanh bị đè nén của Dương Gian.

- Là tôi, Dương Gian.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch