Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 805: Thời Gian Gấp Rút

Chương 805: Thời Gian Gấp Rút

Dương Gian?

Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian?

Nghe được cái tên này, vốn là một người tâm lý yếu, lúc này Hoàng Tử Nhã thiếu chút nữa khóc lên.

- Anh, sao anh lại ở chỗ này?

Nhưng mà lý trí của một ngự quỷ nhân khiến cho tâm tình của cô ta ổn định trở lại.

Dương Gian cũng không có vội vã đến gần, mà chỉ vừa đi vừa nói:

- Tôi cũng giống như mấy người mà thôi, bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị này. Hiện tại không phải là lúc nói mấy cái này, muốn sống thì đi theo tôi đi. Nếu cô cứ tiếp tục đi tầm bậy tầm bạ ở chỗ này, kết cục chỉ có chết mà thôi. Chẳng mấy chốc con quỷ kia sẽ để mắt đến cô.

Hắn phải làm như vậy, để cho tâm lý của cô ta buông lỏng cảnh giác. Miễn cho khi đến gần hắn lại bị cô gái kia dùng năng lực lệ quỷ tập kích.

Đây cũng là điều đương nhiên, bởi vì dưới trạng thái khẩn trương cực độ, con người rất dễ dàng sinh ra bản năng phản kích để tự vệ.

Mà Dương Gian rất hiểu rõ điều này, bởi vì hắn cũng đã từng trải qua cảm giác đó.

- Tôi không muốn chết, cứu, cứu tôi ra ngoài với.

Cô gái tên là Hoàng Tử Nhã kia run rẩy nói, bên trong giọng nói có kèm theo vài phần hoảng sợ cùng run rẩy.

- Tôi sẽ cố gắng.

Dương Gian đi qua, sau đó cầm lấy tay cô gái kia đặt lên vai của hắn:

- Đặt tay lên bả vai và đi theo tôi. Dù cho gặp được bất cứ chuyện gì cũng không được buông tay ra để bỏ chạy. Con quỷ này rất đặc thù, chỉ có tập hợp lại cùng một chỗ thì ngự quỷ nhân mới có cơ hội sống sót. Đi một mình, thì sẽ phải chết, đây là điều không thể nghi ngờ.

- Tôi hiểu, tôi cũng từng xử lý qua chuyện linh dị. Dù mấy chuyện đó không ra gì nhưng vẫn hiểu quy củ.

Cảm nhận được sự ấm áp từ bờ vai của Dương Gian khiến sự sợ hãi trong lòng của Hoàng Tử Nhã được giảm xuống.

- Chỉ cần cô không trở thành đồng đội ngu như heo là được.

Dương Gian đáp, sau đó hắn tiếp tục đi đến gần khu ký túc xá.

Trong tầm mắt của hắn căn bản không thể nào nhìn rõ tình hình bên trong ký túc xá, thứ mà hắn nhìn thấy chỉ là hình dạng của một tòa cao ốc đang đứng sừng sững ở trong bóng đêm.

Hắn đang chịu sự áp chế tuyệt đối của quỷ vực.

Cho nên hắn cũng chỉ còn cách mò mẫm tiến lên, đồng thời nghĩ cách tụ tập đám ngự quỷ nhân đang bị phân tán ở bên trong lại một chỗ.

Dương Gian đột nhiên nghĩ đến một cách không tệ.

- Cô có điện thoại di động định vị vệ tinh không? Nếu có, thì cô cứ liên lạc với bên phía tổng bộ đi, thử xem có thể thông qua điện thoại vệ tinh để xác định vị trí của người khác không?

Ở đằng sau truyền đến âm thanh của Hoàng Tử Nhã.

- Chúng ta có thể dùng điện thoại để xác định vị trí lẫn nhau.

Dương Gian nói:

- Vô dụng thôi, chúng ta không thể nào sử dụng loại phương pháp định vị này được, như vậy rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có khả năng khi quỷ xuất hiện ngự quỷ nhân sẽ vội vàng cho nên không có mang theo điện thoại di động. Đồng thời cũng có khả năng người nào đó bị quỷ giết chết nên điện thoại rơi mất. Vì thế nếu cứ mạo muội định vị vị trí của người khác như vậy sẽ khiến cho chúng ta đi vào một khu vực nguy hiểm nào đó. Chúng ta chỉ có thể thông qua việc trò chuyện để xác định vị trí, chỉ có như thế chúng ta mới có thể loại bỏ được những nguy cơ tiềm ẩn.

Lúc này Dương Gian đang cần tập trung tinh thần để chú ý đến tình hình xung quanh, không rảnh để làm việc này. Nhưng hiện tại Hoàng Tử Nhã cũng không nhìn thấy được, cho nên rất thích hợp để làm.

Rất nhanh.

Hoàng Tử Nhã ở sau lưng hắn cũng bắt đầu liên lạc với tổng bộ nhưng tổng bộ lại hồi âm rất chậm.

Dương Gian cũng không thể nào chờ đến khi tổng bộ báo cáo vị trí, cho nên hắn chỉ đành tự tiếp tục hành động.

Đi đến phía dưới ký túc xá.

Nhất thời sắc mặt hắn trở nên cực kỳ ngưng trọng, vì hắn nhìn thấy vết máu ở trên mặt đất. Máu tươi màu đỏ đậm thấm sâu vào mặt đất, thậm chí còn chưa có đông lại, bên cạnh còn có một số mảnh vụn thi thể.

- Có ngự quỷ nhân bị giết.

Mặc dù trước đó Dương Gian đã chuẩn bị trước tinh thần, trong lòng hắn vẫn ôm một chút may mắn, hi vọng ngự quỷ nhân khác sẽ không chết nhanh như vậy.

Thế nhưng hiện thực lại quá tàn khốc đánh nát chút may mắn ít ỏi trong tâm lý kia của hắn.

"Nếu tỉnh cả con quỷ dây thừng mà mình mất, còn có cả vị ngự quỷ nhân bị giết kia. Vậy ít nhất trước mắt số lượng mà con quỷ kia có thể áp chế là 5. Mà bên phía mình, kể cả cô gái ở phía sau thì số lượng quỷ chỉ là ba. Dù cho ở trong tình huống khẩn cấp, mình thả ra thêm một con quỷ, vậy số lượng quỷ cũng chỉ là 4 con. Vẫn cứ ở trong trạng thái lạc đàn, còn có khả năng bị giết."

Cảm giác cấp bách ở trong lòng Dương Gian càng ngày càng nặng. Hiện tại giống như hắn đang thực hiện một cuộc đọ sức với lệ quỷ, nhìn xem tốc độ giết người của nó nhanh, hay là tốc độ tập kết ngự quỷ nhân rải rác kia của hắn nhanh.

Một khi trận đấu này bị thất bại Dương Gian và cả một đám ngự quỷ nhân mà hắn tập hợp được cũng sẽ chết. Bởi vì có tập hợp lại cũng vô dụng, bọn họ vẫn ở trong trạng thái lạc đàn như cũ, vẫn bị thứ kia giết chết.

Cho nên thời gian đối với hắn cực kỳ quan trọng.

Hắn không do dự, trực tiếp đi theo hành lang lên trên lầu.

Bóng tối bao phủ toàn bộ cầu thanh khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Mơ hồ còn có thể ngeh thấy được tiếng bước chân như có như không quanh quẩn.

Không phải của hắn, cũng không phải của Hoàng Tử Nhã ở đằng sau, mà chính là của một thứ tồn tại nào đó không biết. Nhưng Dương Gian cũng không phải không chuẩn bị chút nào khi bước vào bên trong khu ký túc xá nguy hiểm này. Trên tay hắn là một cây quỷ nến gần như chưa đốt qua, nếu gặp phải tập kích hoặc nhìn thấy con quỷ kia thì hắn sẽ không do dự mà thắp nó lên.

Hiện tại hắn không thể thắp, bởi vì hắn không thể nào xác nhận được bản thân hắn phải ở lại chỗ này thêm bao lâu, cần bảo tồn lại một chút tư nguyên để dùng lúc mấu chốt. Tùy ý tiêu xài sẽ khiến cho thời cơ sống sót của bản thân bị chôn vùi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch