Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 854: Quyến Rũ Ngự Quỷ Nhân Đỉnh Phong

Chương 854: Quyến Rũ Ngự Quỷ Nhân Đỉnh Phong

Dương Gian trở về khách sạn Bình An. Kế hoạch huấn luyện lần này của tổng bộ vừa mới bắt đầu có một ngày đã chết yểu. Lại còn liên lụy Dương Gian, khiến hắn tý chết ở trong căn cứ huấn luyện. Nếu không phải trước đó vì cẩn thận nên Dương Gian đã chuẩn bị mang theo một số món đồ giữ mạng thì hiện tại hắn đã trở thành một phần bên trong con quỷ quan tài kia rồi. Căn bản không còn mạng để mà đi ra ngoài này nữa. Còn việc con quỷ kia có chạy đến phòng thí nghiệm hay không, hắn cũng không quan tâm cho lắm. Vương Tiểu Minh ở trong đó thì sao chứ, bên cạnh tên này đâu có thiếu bảo tiêu, với lại con quỷ kia cũng đã bị hắn thêm một điều kiện hạn chế. Có điều kiện này, chỉ cần tên kia ở bên cạnh ngự quỷ nhân thì chắc chắn sẽ an toàn.

"Khoan đã, nếu hiện tại bản thân con quỷ cho rằng số lượng quỷ áp chế của nó đang là 0, vậy ngự quỷ nhân sẽ an toàn. Nhưng đối với người bình thường mà nói, đây sẽ là một cơn ác mộng. Bởi vì trong thân thể của bọn họ không có quỷ, trong mắt của con quỷ kia, bọn họ vẫn còn ở trong trạng thái bị lạc đàn."

Khi đang kỳ cọ ở bên trong phòng tắm, Dương Gian đột nhiên nhớ đến việc của con quỷ kia. Có lẽ vì hắn thay đổi quy tắc của nó mà tạo thành một kết quả khác. Đó chính là kể từ giờ trở về sau, con quỷ kia sẽ không giết ngự quỷ nhân mà chuyên môn giết người bình thường.

Quy tắc giết người của quỷ đã bị thay đổi?

Là một con quỷ khó giải, có khả năng áp chế sáu con quỷ. Đồng thời còn có thể khởi động lại liên tục và không thể bị áp chế. Nếu nó mà đi giết người thì ai chịu cho nổi chứ?

"Phải chú ý đến động tĩnh của con quỷ kia một chút, không thể mặc kệ không quan tâm được. Bằng không con quỷ này sẽ tạo thành hậu quả không kém hơn quỷ chết đói ở trong thành phố Đại Xương đâu."

Dương Gian nhíu mày. Sau khi tắm hai lần, hắn thử ngửi trên người, mùi thi thể đã không còn nữa. Hắn cực kỳ chán ghét cái mùi này, bởi vì cái mùi kia khiến cho hắn trở nên giống một cỗ thi thể, giống một con quỷ hơn là giống người.

"Phải gọi điện cho Lưu Tiểu Vũ để tìm hiểu thông tin mới được."

Tuy hắn không muốn tiếp tục đi xử lý chuyện linh dị quan tài quỷ, nhưng hiện tại bên phía tổng bộ đã tiếp quản và xử lý chuyện này nên hắn cảm thấy bản thân nên cho bọn họ một chút tin tức. Dù sao nếu có thể hoàn toàn giam giữ được con quỷ này thì đó là một chuyện cực kỳ tốt. Nếu mọi chuyện diễn ra y như những gì hắn suy đoán, hậu quả của chuyện này là cực kỳ lớn. Thậm chí điều này sẽ còn ảnh hưởng đến thành phố Đại Xương của hắn. Không có ai dám đảm bảo rằng con quỷ kia sẽ không đi đến thành phố Đại Xương vào một ngày đẹp trời nào đó?

Đi ra khỏi phòng tắm, hắn đang chuẩn bị cầm vệ tinh định vị vệ tinh để gọi cho Lưu Tiểu Vũ nhưng đúng lúc này ở bên ngoài lại xuất hiện tiếng gõ cửa.

Dương Gian hỏi:

- Ai vậy?

- Là tôi đây, Hoàng Tử Nhã.

Ở bên ngoài cửa lập tức vang lên giọng nói của một cô gái, người này chính là Hoàng Tử Nhã, người cùng trở về khách sạn Bình An với hắn. Dương Gian đi qua mở cửa, sau đó hỏi:

- Có việc gì thế?

Dường như Hoàng Tử Nhã cũng vừa mới tắm xong, cô còn mặc áo tắm ở trên người, tóc vẫn chưa khô. Cô ta cười cười rồi nói:

- Không có chuyện gì thì không thể tìm anh hay sao? Chuyện trước đó tôi còn chưa có cảm ơn anh. Nếu không phải nhờ có anh thì tôi chắc chắn đã chết ở bên trong căn cứ huấn luyện.

Dương Gian nói:

- Không cần cảm ơn tôi. Tôi cũng vì sống sót, chỉ là quy tắc của lệ quỷ trùng hợp nên tôi cần phải tập hợp đồng đội, nếu không tôi đã chạy từ lâu rồi.

Hoàng Tử Nhã nói:

- Nhưng vẫn là anh đã cứu chúng tôi, không định mời tôi vào trong ngồi một chút hay sao?

Dương Gian nói:

- Vậy cô vào ngồi một chút đi, nhưng hiện tại tôi vẫn còn có một chút chuyện cần xử lý. Nếu có chuyện gì cần nói thì cô nói nhanh nhanh lên, con người của tôi không thích quanh co lòng vòng đâu.

Hoàng Tử Nhã đi vào. cô ta cười cười nhìn Dương Gian:

- Đúng là không hiểu được tình người, bình thường anh đều nói chuyện như thế à?

Dương Gian thuận miệng nói:

- Đối với loại ngự quỷ nhân như chúng ta mà nói việc giao tiếp với người khác quan trọng lắm hay sao? Khách khí, giả dối, đưa đẩy thì làm được cái gì? Quỷ sẽ không vì cô hiểu lẽ nghĩ, khách sáo mà không giết cô đâu. Cái thế giới này đang thay đổi, tôi có cảm giác, sau này ngự quỷ nhân đỉnh phong sẽ ảnh hưởng đến sự biến hóa của toàn thế giới. Điều hiện tại mà cô cần cân nhắc chính là làm thế nào để sống sót.

Hắn cảm thấy việc kết giao với người khác cũng không quá quan trọng, thay vì dùng thời gian để đi nghiên cứu cách nói chuyện với người khác thi chi bằng suy nghĩ một chút về cách xử lý vấn đề của bản thân.

Hoàng Tử Nhã ngồi trên ghế sô pha, khẽ gật đầu rồi nói:

- Anh rất đặc biệt. Đúng là cảnh sát mắt quỷ trong truyền thuyết.

Trong ánh mắt của Hoàng Tử Nhã lộ rõ vẻ khâm phục, sau đó cô nói tiếp:

- Đúng rồi, nghe Trương Lôi bảo lúc trước có một cô gái xinh đẹp ở trong chỗ này?

- Cô hỏi cái này làm gì?

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, người mà cô ta ám chỉ hẳn là Lý Dao. Hoàng Tử Nhã vuốt vuốt hai bên mái tóc, lộ ra một nụ cười động lòng người.

- Điều này chứng tỏ rằng anh vẫn còn hứng thú đối với phụ nữ đúng không? Chỉ cái này thôi là anh đã mạnh hơn đại đa số ngự quỷ nhân rồi. Thưc ra tôi cũng là phụ nữ đó, nếu như anh có cần... Tôi có thể lưu lại vài ngày cùng anh. Anh cũng đừng có hiểu lầm, đây chỉ đơn thuần là muốn thả lòng với phát tiết một chút mà thôi, tôi sẽ không gây ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của anh đâu.

Dương Gian hơi sững sờ một lát. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh này.

Này là chuyện gì chứ?

Đang cua hắn sao?

- Sao thế? Chẳng lẽ anh còn thấy thẹn thùng hay sao? Hay là anh thấy dáng người của tôi không được đẹp nên cảm thấy chướng mắt?

Hoàng Tử Nhã cười cười, con ngươi liên tục đảo quanh người Dương Gian.

Cô ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ, dù sao hiện tại ngay cả việc có thể sống thêm bao nhiêu ngày còn không biết, chuyện này được tính là cái gì đâu. Nếu có thể trở nên thân mật hơn với Dương Gian, ít ra sau này bản thân cô ta cũng sẽ có thểm được một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong chiếu cố.

Sắc mặt của Dương Gian vẫn rất bình tĩnh.

- Không, chỉ là tôi cảm thấy cô có hơi nhiệt tình quá mức.

Hoàng Tử Nhã đứng dậy, sau đó đi về phía Dương Gian:

- Không phải những cô gái nhiệt tình sẽ được chào đón hơn hay sao? Đều là người trưởng thành hết cả rồi, đừng có câu nệ như thế.

Dương Gian suy nghĩ một hồi, tiếp đó hắn từ chối và nói:

- Thôi, quên đi, tạm thời tôi không có tâm trạng đâu.

Hoàng Tử Nhã cười nói:

- Không cân nhắc thêm một chút hay sao? Tôi đã đưa tới cửa cho anh rồi. Anh sẽ không để cho tôi cứ thế mà đi về chứ?

Dương Gian lắc lắc đầu và nói:

- Không có tâm trạng. Hiện tại tôi còn có việc khác cần phải xử lý.

- Vậy được rồi, lúc nào có tâm trạng thì cứ tìm tôi? Nếu một ngày nào đó mà tôi không cẩn thận chết đi thì quá đáng tiếc.

Hoàng Tử Nhã nhìn thấy Dương Gian thật sự không có ý nghĩ này, cô ta cũng chỉ lưu lại số điện thoại rồi bỏ đi.

- Đây là số điện thoại của tôi, có việc gì đều có thể gọi cho tôi.

Dương Gian nói:

- Được rồi, nếu có việc gì cần tôi sẽ gọi cho cô. Tiện thể nhờ cô đóng cửa lại giúp tôi.

“Ầm!”

Cửa đóng lại, Hoàng Tử Nhã có chút thất vọng bỏ đi.

Chờ đến khi cô ta chuẩn bị trở về phòng, trong một lối rẽ của hành lang, Trương Lôi cùng Vương Giang đang đứng tựa vào tường ở chỗ đó. Khuôn mặt cứng ngắc của Trương Lôi lộ ra một nụ cười quái dị.

- Tôi đã nói với cậu rồi, anh ta sẽ không hứng thú đâu. Vương Giang, cậu thua rồi đó, nhớ mai mời tôi đi ăn cơm.

Vương Giang thầm nói:

- Tôi còn tưởng lần này tôi thắng chắc rồi chứ.

- Hai người các cậu sao không chết luôn ở bên trong căn cứ huấn luyện chứ?

Mặt mũi Hoàng Tử Nhã tối sầm lại, cô hất đầu lên sau đó rời đi.

Chờ cho Hoàng Tử Nhã rời đi, Trương Lôi mới nói:

- Lại nói vì sao cô ấy lại đi tìm Dương Gian mà không đến tìm tôi? Tôi cũng có thể mà.

Vương Giang nói:

- Tìm cậu làm cái gì? Để cậu cởi quần áo ra rồi hù chết người ta hay sao. Trước ngực cậu có một cái đầu như vậy, con gái người ta ai mà có hứng thú với cậu được chứ.

Trương Lôi nhún nhún vai:

- Điều này cũng đúng, với lại tôi cũng không có khả năng ngăn chặn sóng gió như Dương Gian. Nếu không dù người tôi có mọc thành ba đầu cũng sẽ có mỹ nữ theo đuổi. Đi thôi, hết kịch rồi, về ngủ.

Sau khi bọn họ rời đi ở bên trong phòng, Dương Gian mở điện thoại di động định vị vệ tinh ra:

- Lưu Tiểu Vũ, là tôi, Dương Gian đây. Hiện tại tình hình bên phòng thí nghiệm thế nào rồi? Đám người Vương Tiểu Minh đã đụng phải quỷ chưa?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch