Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 889: Cảnh Còn Người Mất

Chương 889: Cảnh Còn Người Mất

Miêu Tiểu Thiện lựa chọn tách ra cùng hai vị bạn học để đi về trường học cùng với Dương Gian.

Trên đường trở về trường, cô đã nói rất nhiều cùng với Dương Gian.

Miêu Tiểu Thiện vừa đi, vừa cười vừa nói:

- Cậu có biết không? Sau khi thi vào trường đại học tôi đã lựa chọn chuyên ngành lịch sử. Đây là một trong những ngành có số sinh viên ít nhất. Anh họ của tôi bảo là hiện nay cái ngành này là ngành không có tương lai. Sau khi ra trường sẽ không dễ kiếm việc làm, hẳn là nên lựa chọn ngành khác.

Dương Gian lập tức nhớ đến người anh họ kia.

- Anh họ của cậu? Thượng Quan Vân phải không?

Tên này từng bị giam ở bên trong tấm kính nhưng may là hắn kịp thời cứu ra được.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Đúng rồi, anh ta thường xuyên nhắc đến cậu. Bảo là có cơ hội thì anh ấy phải mời cậu ăn cơm cho bằng được.

Dương Gian nói:

- Anh họ của cậu không có vấn đề gì là tốt rồi. Còn mời ăn cơm thì thôi, không cần đâu.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Những người còn lại thì sao? Gần đây tôi chỉ biết là Trương Vĩ đang livestream ở thành phố Đại Xương mà thôi. Còn những người khác đều bị mất liên lạc hết rồi. Cậu có biết gì về họ không?

Những người kia ở đây chính là mấy người bạn học còn sống sót sau chuyện ở trường Thất Trung.

Mặc dù quan hệ giữa mấy người không quá quen thuộc nhưng sau khi cùng nhau trải qua chuyện linh dị, họ đã cùng có một chút đồng cảm với nhau. Cũng giống như những người đồng chí, đồng bạn cùng đi lên chiến trường vậy. Nói tóm lại, sau khi cùng sống sót với nhau xong đều khá lưu ý đến đối phương.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Vương San San vẫn như cũ, thân thể cô ấy xảy ra chút chuyện. Hai người Tôn Nhân và Lưu Kỳ đã rời khỏi thành phố Đại Xương từ lâu rồi, tôi cũng không biết tin gì về bọn họ, không có thông tin liên lạc nữa. Còn Trương Lỗi... Cậu ta chết rồi.

Chết?

Thân thể Miêu Tiểu Thiện khẽ run lên, cô hơi ngẩng đầu, sợ hãi nói:

- Tại sao lại như vậy? Không phải lần trước tôi gặp cậu ta, cậu ta vẫn còn sống tốt hay sao, sao đột nhiên lại...

Cô biết bình thường mối quan hệ giữa Dương Gian, Trương Lỗi và Trương Vĩ khá tốt. Bọn họ hay chơi chung với nhau, không nghĩ mới có mấy thàng mà lại nghe được tin Trương Lỗi đã chết.

Dương Gian nói:

- Là do ngoài ý muốn bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị. Tôi định cứu cậu ta nhưng thất bại. Khi đó tôi không đủ năng lực. Nếu chính xác hơn mà nói, Vương San San cũng đã chết rồi. Trạng thái hiện tại của cô ấy chẳng khác gì một người vô dụng. Tình cảm của cô ấy càng ngày càng mờ nhạt, thân thể cũng càng ngày càng lạnh. Mà nguyên nhân là bởi vì tôi. Chắc là ở cuộc họp lớp lần trước cậu đã phát hiện ra một số sự thay đổi của cô ấy chứ.

Nói đến đây, Dương Gian dừng chân lại, nhìn chằm chằm vào cô và nói:

- Cũng không biết là hai người Tôn Nhân cùng Lưu Kỳ hiện tại như thế nào rồi. Nhưng có vẻ như bảy người chúng ta đã chịu phải một loại nguyền rủa nào đó sau khi sống sót khỏi chuyện linh dị. Kết cục của chúng ta sẽ không được tốt. Đừng có thấy Trương Vĩ suốt ngày livestream như vậy mà tưởng nhầm. Thực tế cậu ta cũng trải qua không ít chuyện linh dị. Đúng ra mà nói thì cậu ấy cũng đã chết mất một lần rồi.

Tấm gương quỷ đã hồi sinh lại Trương Vĩ, nếu không có nó thì chắc hiện giờ mộ của hắn ta cũng đã xanh cỏ rồi.

- Miêu Tiểu Thiện, cậu là người may mắn. Ít ra là kể từ đó về sau cậu đã khôi phục lại được cuộc sống bình thường. Tôi cũng hi vọng cậu có thể tiếp tục sống như thế này cho đến mai sau. Cho nên cậu hẳn là phải cách loại người như tôi thật xa, thật xa ra thì tốt hơn.

Ánh mắt của Miêu Tiểu Thiện có chút nhu nhược:

- Cậu cho rằng cậu sẽ mang đến bất hạnh cho người khác? Cậu đang cảm thấy dằn vặt nên cậu mới trở nên quái gở như vậy? Cậu sai rồi, chuyện này không có chút quan hệ nào đến cậu cả. Cậu phải nhớ kỹ, là cậu đã cứu Vương San San, cứu Trương Lỗi, cứu tất cả chúng tớ. Nếu không phải có cậu thì toàn bộ chúng tớ đã chết ở trong trường Thất Trung rồi.

Dương Gian nói:

- Quỷ là khởi nguồn của chết chóc, việc đi quá gần nó sẽ không tránh khỏi chịu phải ảnh hưởng. Cậu đã trải qua một chuyện linh dị rồi, chắc hẳn là cậu hiểu rõ sự tuyệt vọng của những người bị cuốn vào bên trong nó như thế nào chứ? Không có một ai lại đi muốn trải qua chuyện như vậy thêm lần thứ hai, ngay cả tôi cũng vậy.

Miêu Tiểu Thiện không biết trả lời như thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Mấy tháng nay, cậu đã thay đổi rất lớn. Tôi cảm thấy cậu đã mất đi một thứ gì đó.

Dương Gian nói:

- Đây chính là sự trưởng thành.

Miêu Tiểu Thiện hỏi:

- Cho nên, sau này cậu cũng không định liên hệ với tôi nữa đúng không?

Dương Gian quay đầu nhìn về phía bầu trời đen kịt ở phía xa xa:

- Nếu như không có chuyện gì quá bắt buộc, hẳn là chúng ta nên hạn chế, điều này chỉ tốt cho cậu thôi.

Giọng điệu của Miêu Tiểu Thiện lập tức có chút u oán:

- Vậy thì vì cái gì cậu lại cho tôi số điện thoại của cậu?

Dương Gian nói:

- Có lẽ một ngày nào đó cậu cần sự giúp đỡ của tôi. Với lại việc liên lạc bằng điện thoại cũng không gây ra ảnh hưởng quá nhiều.

Miêu Tiểu Thiện chỉ biết lựa chọn trầm mặc. Hiện tại cô cũng đã hiểu được ý nghĩ của câu nói: Cảnh còn người mất.

Lần nữa gặp lại Dương Gian nhưng hắn đã không còn là Dương Gian ở trong trí nhớ của cô nữa. Hắn đã thay đổi, thay đổi rất nhiều, trở nên cực kỳ lạ lẫm. Ít nhất thì cô và hắn cũng đã quen biết nhau được 6 năm rồi, bắt đầu từ cấp hai cho đến cấp ba. Có thể nói là toàn bộ thanh xuân rồi. Trong trí nhớ của cô, bộ dạng, tính cách của Dương Gian đã được định hình sẵn. Thế nhưng chỉ cần 6 tháng thôi, thì hình tượng kia đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Phải nửa ngày sau thì Miêu Tiểu Thiện mới thốt ra một câu:

- Tôi không muốn mọi chuyện như thế này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch