Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 890: Lý Dương Và Lưu Tử

Chương 890: Lý Dương Và Lưu Tử

Dương Gian trả lời:

- Tôi cũng có muốn đâu.

Hai người cứ thế đi trên đường, lời càng ngày càng ít đi, cả hai đều lựa chọn trầm mặc. Mà ngay lúc này, vị bạn học tên là Lưu Tử của Miêu Tiểu Thiện lúc trước đã rời đi khỏi cửa hàng kia đang ngồi trên một chiếc xe cực kỳ sang trọng. Người lái xe là một vị thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, tên hắn ta là Lý Dương, là bạn trai của Lưu Tử.

Lý Dương khá quan tâm đến nên hỏi:

- Không phải em đang đi dạo phố với bạn học của em hay sao? Làm sao trở về sớm như thế, có phải là đã xảy ra chuyện gì đó rồi hay không?

Lưu Tử hừ nhẹ một tiếng:

- Không có gì, chỉ là gặp phải một người khá chán ghét mà thôi. Không biết vì cái gì mà hiện tại người thần kinh lại nhiều như thế? Người bạn học kia của em vậy mà lại quen biết một người như vậy?

Lưu Dương cười nói:

- Có cần thiết phải tức giận như vậy không?

Lưu Tử đột nhiên nói:

- Đúng rồi, tối hôm nay em không muốn trở lại trường, em muốn đi đến khách sạn Bình An.

Khách sạn Bình An?

Nụ cười trên mặt của Lý Dương đột nhiên mất hút. Dường như có chút kinh ngạc. Hắn ta vội phanh xe gấp, sau đó nói:

- Sao em biết đến khách sạn Bình An?

Lưu Tử nói:

- Sao thế? Có chuyện gì à? Không phải ở trong thành phố Đại Kinh cũng có cái khách sạn này hay sao? Hồi nãy em vừa mới thấy ở trên mạng xong.

- Chỗ này không mở ra cho người ngoài nên em đổi qua chỗ khác đi.

Nụ cười của Lý Dương có chút miễn cưỡng. Hắn tiếp tục dẫn chân ga và lái xe đi.

Lưu Tử kinh ngạc nói:

- Sao lại không mở ra cho người ngoài? Không phải người bạn kia của vị bạn học của em cũng ở trong khách sạn Bình An hay sao? Điều này chứng tỏ nó vẫn có thể ở, vì sao chúng ta lại không được? Có phải là rất đắt hay không? Chẳng lẽ một đêm hết mấy vạn lận.

Lý Dương trợn tròn hai mắt:

- Cái gì? Hôm nay em lại gặp được một người ở bên trong khách sạn Bình Am?

Lưu Tử kinh thường nói:

- Chính miệng tên kia nói như vậy. Anh còn không nói cho em biết vì cái gì chúng ta lại không thể ở trong đó.

Lý Dương vội vàng tạt xe vào ven đường, dừng xe lại, sau đó quay đầu nói:

- Lưu Tử, hãy nghe cho kỹ đây. Có một số việc em không biết đâu, anh cũng không thể nào tiết lộ cho em biết một cách tùy tiện được. Nhưng tóm lại là em phải nhớ kỹ, nhớ thật kỹ. Ở trong thành phố Đại Kinh có hai loại người mà chúng ta không thể trêu đến, cho dù là tư cách gặp mặt cũng không có. Một loại người thì em biết rồi đó, còn loại người kia chính là người có tư cách ở bên trong khách sạn Bình An. Đối với cái sau thì em cần phải cảnh giác, nếu có thể rời xa được thì cố gắng cách càng xa càng tốt.

Lưu Tử bĩu môi nói:

- Gì mà thần thần bí bí vậy, có nghiêm trọng như vậy không?

Dương Gian nhỏ giọng nói:

- Còn nghiêm trọng hơn cả những gì em tưởng tượng. Anh cũng chỉ có thể nói cho em biết như thế này. Những người có tư cách ở bên trong khách sạn Bình An, dù có giết một vài người ở trên đường cũng không phải chịu bất cứ tội trạng nào cả. Điều này cũng chỉ trách những người bị giết kia xui xẻo thôi. Mà đây cũng không phải là việc mà những thứ như tiền bạc, quyền lợi có thể có được.

Lưu Tử nghe vậy thì lập tức sửng sốt. Cô ta không thể ngờ được, một người nhìn thì không có chút thu hút nào như Dương Gian lại đặc thù và thần bí đến vậy.

- Sau này em cũng nên cố gắng tránh né người bạn của bạn học kia đi. Nếu có xui xẻo gặp phải người kia thì cũng nên khách khí với người ta một chút. Bởi vì chúng ta không đắc tội nổi những người đó đâu. Mặc khác mọi chuyện về khách sạn Bình An sẽ dừng lại ở đây. Có biết thêm nhiều thứ cũng chẳng khiến cho em nhận được chút lợi ích gì. Trước kia anh cũng giống như em, không biết cái gì cả. Nhưng sau khi hiểu biết được một chút thì mới rõ sự đáng sợ là như thế nào.

Nói đến đây, Lý Dương cũng tỏ ra có chút bất an.

- Em biết rồi, về sau em sẽ cố gắng cách xa tên thần kinh Dương Gian kia xa xa một chút.

Lưu Tử nghe người bạn trai bảo là cực kỳ nghiêm trọng cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.

- Dương Gian?

Nhưng mà khi nghe được cái tên từ trong miệng của Lưu Tử thì Lý Dương lại tỏ ra giật mình rồi nói:

- Khoan, từ từ, trước khi đến thành phố Đại Kinh học thì người bạn học kia của em học ở đâu?

Lưu Tử nói:

- Cô ấy thi đại học tại thành phố Đại Hán. Nhưng em cũng hỏi qua Miêu Tiểu Thiện rồi. Trước kia cô ấy học cấp ba ở thành phố Đại Xương. Sau này là tạm thời chuyển trường.

Sau khi nghe xong, đầu Lý Dương lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh. Trước kia, khi nghe thấy cái tên này thì hắn ta còn nghĩ đó là trùng hợp nhưng hiện tại hắn ta gần như có thể xác định. Không nghi ngờ gì nữa người mà Lưu Tử gặp ngày hôm nay chính là Dương Gian của thành phố Đại Xương.

Nghe đồn đây là người có danh hiệu cảnh sát mắt quỷ.

Hắn ta không biết quá nhiều về loại người đặc thù cùng những việc đặc thù kia. Nhưng vì lần trước chuyện linh dị xảy ra trong thành phố Đại Xương lại quá lộ liễu và thảm thiết. Gia cảnh của hắn ta cũng khá tốt nên cha hắn biết một số chuyện, nhờ đó hắn ta biết theo được một ít.

"Ôi mẹ ơi, vì sao Lưu Tử lại đụng phải một người như vậy chứ?"

Giờ phút này trong lòng Lý Dương đang âm thầm bất định. Thế nhưng bộ dạng lúc này của Lưu Tử vẫn là đang coi thường Dương Gian. Dường như cô ta chư biết được tên Dương Gian mà cô vừa mới gặp được kia nguy hiểm đến cỡ nào.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch