Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 891: Trương Huy Rời Đi

Chương 891: Trương Huy Rời Đi

Sau khi Dương Gian đưa Miêu Tiểu Thiện về đến cổng trường liền ẩn ý nói một câu:

- Nên về ngủ sớm một chút đi, cố mà học cho thật tốt. Hiện tại toàn bộ trường Thất Trung chúng ta chỉ có mỗi mình cậu là đỗ được đại học. Nên cậu là niềm kiêu ngạo, niềm vinh hạnh của cả trường chúng ta. Cậu đừng có học theo đám chúng tôi, đều là một đám không có tương lai. Sau khi bỏ học, Trương Vĩ chỉ còn cách chạy đến công trường làm việc, tôi thì phải làm chân chạy để kiếm miếng ăn, còn Vương San San, hiện tại cô ấy đang trông trẻ.

Miêu Tiểu Thiện cười phì một tiếng:

- Cậu đang khen tôi hay đang nói móc tôi vậy?

Dương Gian nói:

- Đương nhiên là khen cậu rồi. Ngay cả trường đại học của thành phố Đại Kinh cậu cũng thi đậu thì sao mà nói móc được chứ. Nếu tôi mà đi thi đại học thì chắc là loại từ vòng gửi xe chứ đừng mong đậu. Có lẽ ngồi tập trung ôn suốt cả năm thì may ra.

Miêu Tiểu Thiện trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói:

- Hiện tại cậu đã là người quản lý của toàn bộ thành phố Đại Xương rồ. Việc học đại học đối với cậu còn có ý nghĩa nữa hay sao?

Dương Gian nói:

- Cái này thì khác, ít ra việc ngao du trong đại dương kiến thức là điều mà đám tư bản độc ác như chúng tôi không thể nào trải nghiệm được.

Miêu Tiểu Thiện tỏ ra quan tâm nói:

- Được, được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ cố học cho thật tốt. Cậu cũng đừng có lo lắng. Thay vì lo cho tôi thì cậu nên lo cho bản thân đi. Tốt nhất cậu vẫn nên ít tiếp xúc với mấy chuyện nguy hiểm kia đi. Còn sống là tốt nhất, mạng của chúng ta đều được nhặt lại, nên cố mà quý trọng nó đi.

Dương Gian nói:

- Đương nhiên rồi, cậu đừng có lo. Tôi là người ham sống sợ chết mà.

Sau khi đưa Miêu Tiểu Thiện trở về trường thì hắn cũng vội vàng rời đi.

Hắn không muốn ở bên trong cuộc sống bình thường của Miêu Tiểu Thiện lại xuất hiện một kẻ cá biệt như hắn, vì thế hắn cảm thấy bản thân nên giữ một khoảng cách cho hai bên. Kẻo một ngày nào đó lại khiến cho cô bị liên lụy vì quá thân cận với hắn.

Ban đêm, Dương Gian trở lại khách sạn Bình An để chuẩn bị nghỉ ngơi. Thế nhưng Trương Lôi lại không có ngủ được, hắn ta đang ngồi ở bên trong đại sảnh của khách sạn để đợi Dương Gian trở về.

Ngay khi nhìn thấy Dương Gian, Trương Lôi vội vàng đứng dậy và nói:

- Dương Gian, cuối cùng thì anh cũng về rồi? Tôi chờ anh mấy tiếng rồi đó.

Sắc mặc Dương Gian lập tức hơi đổi:

- Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?

Trương Lôi nhỏ giọng nói:

- Thực ra cũng không có xảy ra chuyện gì cả, là vì tôi cảm thấy có chút khác lạ. Đồng thời cảm thấy bản thân nên nói điều này cho anh vì thế mới chờ anh ở đây.

Dương Gian hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Trương Lôi nói:

- Tối hôm qua, Trương Huy đột nhiên rời khỏi khách sạn Bình An, đến hiện tại vẫn chưa có trở về. Đây là do nhân viên bên trong khách sạn báo cho tôi biết. Người kia muốn hỏi tôi một chút tin tức cùng một vài hành vi khác thường của hắn ta.

Dương Gian nói:

- Trương Huy? Là ai vậy?

Trương Lôi nói:

- Chắc là do anh chưa đọc hồ sơ của hắn ta rồi. Trương Huy chính là vị ngự quỷ nhân lạ lẫm cùng chúng ta thoát ra khỏi chuyện linh dị ở bên trong căn cứ huấn luyện đó.

Dương Gian nghe Trương Lôi nói vậy thì lập tức nhớ đến:

- Là hắn ta à? Thế nhưng việc hắn ta rời khỏi khách sạn có liên quan gì đến tôi đâu chứ? Không phải tôi cũng thường xuyên rời khỏi khách sạn hay sao?

Trương Lôi nói:

- Thế nhưng người nhân viên khách sạn bảo là lúc rời đi tâm trạng của Trương Huy có chút không bình thường. Hơn nữa không phải là rời đi trong chốc lát mà thu dọn xong đồ đạc rồi mới vội vàng hấp tấp rời đi. Đồng thời khi rời đi còn không thông báo cho tổng bộ biết về tình hình của bản thân hắn ta.

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

- Chuyện này đâu có thuộc diện quản lý của đám chúng ta đâu. Không phải tổng bộ luôn luôn quản lý chuyện của ngự quỷ nhân hay sao?

Trương Lôi hỏi:

- Điều đó thì tôi biết, tôi cùng biết chuyện của người khác thì không nên quan tâm nhiều. Nhưng vấn đề của Trương Huy lại xảy ra sau khi chúng ta rời đi khỏi căn cứ huấn luyện. Trước đó mọi thứ vẫn luôn bình thường nên bên trong có hay không tồn tại một số thứ gì đó đặc biệt?

Dương Gian rơi vào trầm tư:

- Ý của cậu là chuyện linh dị?

Trương Lôi nói:

- Đó chỉ là suy đoán của tôi mà tôi, có phải là tên Trương Huy kia phát hiện ra cái gì đó hoặc thấy thứ gì đó, nên hắn ta cho rằng khách sạn bình an không còn an toàn nữa..

Dương Gian lắc đầu cười một tiếng:

- Có lẽ cậu đã nhạy cảm quá rồi. Chắc là người ta có việc gì đó nên tạm thời rời khỏi khách sạn mà thôi. Ngược lại tôi thì cảm thấy có lẽ tinh thân của tên kia xảy ra vấn đề, hắn ta cảm thấy sợ hãi khi ở lại bên trong thành phố Đại Kinh. Dù sao đi nữa thì chuyện linh dị của cánh sát quỷ tạo ra đả kích lớn đối với tinh thần của những người mới là điều đương nhiên. Vừa mới bắt đầu đã tiếp xúc ngay chuyện linh dị cấp S, đổi lại là người khác thì cũng khó mà kiếm được người chịu đựng nổi lắm. Khả năng cao là bị nó dọa cho sợ, nên có ý định từ chức, vì thế cậu ta mới cuốn gói rời đi.

Trương Lôi nghe hắn nói như thế thì tỏ ra trầm ngâm trong chốc lát, rồi gật đầu nói:

- Đúng là có khả năng như thế. Tôi cũng hi vọng việc Trương Huy rời đi không có liên quan gì đến một vài nguyên nhân đặc thù cả. Nếu như có liên quan thì khả năng cao chuyện kia sẽ có quan hệ với chúng ta. Vì thế tôi cảm thấy tôi nên nhắc nhở mọi người một chút thì tốt hơn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch