Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 922: Ra Giá

Chương 922: Ra Giá

"Tên Dương Gian này đúng là làm xằng làm bậy mà."

Giờ phút này, trong lòng Khương Thượng Bạch có một cảm giác uất ức, hắn ta cũng bắt đầu nghi ngờ Dương Gian, không biết có phải là do Dương Gian biết trước là mọi chuyện sẽ thế này hay không?

Nếu hắn thực sự biết trước thì chuyện này có chút đáng sợ.

- Được rồi, tan họp, mặt khác, Dương Gian một mình lưu lại thêm một chút.

Sau khi phê bình Dương Gian xong, Tào Duyên Hoa lưu lại một câu rồi kết thúc cuộc họp.

Sắc mắt Dương Gian hơi động, hắn đã hiểu được mục đích đại khái của Tào Duyên Hoa khi lưu hắn lại.

Phùng Toàn ở bên cạnh tò mò hỏi:

- Đại ca, tổng bộ lưu một mình cậu lại làm gì vậy? Không phải là muốn lén lút xử lý cậu đó chứ?

Dương Gian trừng mắt nhìn hắn ta một cái:

- Anh không thể suy nghĩ theo hướng tích cực một chút hay sao? Có lẽ là tổng bộ muốn khen thưởng riêng cho tôi.

Phùng Toàn lắc lắc đầu:

- Cậu giết người trong tổng bộ, lại thêm suýt nữa thì gây gổ đánh nhau ở trong cuộc họp, thế mà tổng bộ còn muốn khen thưởng? Tôi không tin là có chuyện đó xảy ra.

- Cũng chưa chắc đâu.

Phùng Toàn nói:

- Vậy cậu cứ chờ mà xem, tôi đi trước một bước đây. Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, mấy ngày hôm nay hẳn là tôi sẽ ở lại tại thành phố Đại Kinh.

Dương Gian gật gật đầu:

- Được rồi.

Rất nhanh, những người khác đều lục tục rời khỏi dây, chỉ để lại Tào Duyên Hoa, Vương Tiểu Minh còn có ông lão họ Tần kia.

Sau khi thấy những người khác đều rời đi hết, Tào Duyên Hoa mới mở miệng hỏi:

- Dương Gian, cậu có biết tôi để cậu ở lại là vì chuyện gì không?

Dương Gian nói:

- Không phải là phát tiền lương tăng ca hay sao?

Khóe miệng Tào Duyên Hoa không nhịn được mà giật giật mấy cái:

- Cậu nhớ kỹ chuyện này thế. Tuy nhiên đây chỉ là một trong những mục đích mà tôi muốn lưu cậu lại thôi. Chúng tôi còn có một chuyện quan trọng hơn cần nói với cậu. Bất quá chỗ này cũng không phải là nơi tốt để nói chuyện, đi theo tôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Nói xong, hắn ta đưa tay ra hiệu một cái, sau đó chỉ chỉ vê một chiếc xe loại nhỏ ở cách đó không xa.

Dương Gian tỏ ra không sao hết.

- Tốt, chỉ cần ngài Phó bộ trưởng không quỵt nợ thì chuyện gì cũng được.

Rất nhanh.

Bốn người cùng leo lên xe, sau đó một vị nhân viên khởi động, xe từ từ lăn bánh rời đi nơi này.

Trên đường, Tào Duyên Hoa nói:

- Thực ra chuyện này không nên nói với cậu vào lúc này, nhưng nếu hiện tại không nói với cậu mà chờ đến lúc đó mới nói thì lại sợ cậu hiểu lầm. Sau một hồi suy nghĩ, chúng tôi quyết định cùng bàn bạc riêng với cậu một chút. Đương nhiên cậu cũng có thể phản đối, tổng bộ cũng chỉ cung cấp cho cậu một cái đề nghị mà thôi, không hề có ý định bắt cậu phải lựa chọn như vậy đâu.

Dương Gian nhìn hắn ta rồi nói:

- Nghe ngài nói giống như kiểu mấy người đang định bán tôi đi vậy? Bình thường, khi người ta bảo là không ép buộc, thì có nghĩa là sẽ không được chọn. Có đúng thế không giáo sư Vương?

Vương Tiểu Minh không nói lời nào, hắn ta cứ như một bức tượng gỗ.

Tào Duyên Hoa nói:

- Đây là quyết định của tôi, không liên quan gì đến người khác cả. Nếu cậu đã không thích quanh co vòng vèo thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề chính. Thực ra tổng bộ hi vọng cậu có thể từ bỏ không tham gia vào chuyện tranh cử chức đội trưởng.

Dương Gian nghe vậy thì hơi nhíu mày:

- Lý do?

Tào Duyên Hoa nói:

- Không thể nói, nhưng nếu cậu có thể đáp ứng thì tổng bộ sẽ đền bù tổn thất cho cậu, tin tưởng những thứ đó sẽ khiến cho cậu hài lòng.

Dương Gian không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Tôi nghe nói mục đích chân chính của việc tranh giành chức đội trưởng cũng chính là việc phân chia lợi ích của các bên. Mỗi một vị đội trưởng đều đại diện cho lợi ích của một đám người đứng sau. Có một số người đã được định sẵn từ trước rồi, cho nên đứa học sinh cấp ba không có gì như tôi trở thành người hi sinh, phải không?

Tào Duyên Hoa nghiêm túc nói:

- Không, nếu cậu kiên quyết muốn tham gia vào cuộc tranh cử chức vị đội trưởng thì với lý lịch cảu cậu, chắc chắn có thể trở thành đội trưởng. Chỉ là cậu không thích hợp với chức vị này. Tuy nhiên những điều mà cậu nói cũng có chút đạo lý, mỗi một vị đội trưởng đều đại diện cho lợi ích của một đám người đằng sau. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là những cái đó, mà chính là cân bằng.

- Tổng bộ cần dùng đội trưởng để ổn định cục diện, chuyện linh dị cũng được, ngự quỷ nhân dân gian cũng thế, hay là vì trị an ở các thành phố cũng vậy, tất cả bọn họ đều cần sự giúp đỡ. Mà điều này cũng chỉ có ngự quỷ nhân đỉnh phong mới giúp được... Đúng ra cậu thực sự phù hợp với yêu cầu trên, nhưng có một số người còn phù hợp hơn cả cậu. Nếu cậu từ bỏ, người thay thế vị trí của cậu sẽ là Lý Quân.

Dương Gian phất phất tay rồi nói:

- Mấy cái cục diện gì gì đó tôi nghe không hiểu lắm, tôi cũng không biết cái gì mà thích hợp với không thích hợp. Nếu muốn tôi từ bỏ cũng được, nhưng anh có thể ra giá bao nhiêu?

Đối với chức vụ đội trưởng, hắn cũng chẳng quan tâm lắm. Có lẽ sau khi trở thành đội trưởng sẽ có được quyền lợi, có được tài nguyên rất lớn. Nhưng phiền phức cũng không hề nhỏ đâu. Cho nên nếu có thể đạt được chỗ tốt thực tê nào đó, thì đừng nói là từ bỏ chức đội trưởng, dù có bảo hắn rời đi tổng bộ hắn cũng làm.

Tào Duyên Hoa nói:

- Chỉ cần cậu đồng ý là được, còn yêu cầu của cậu thì tổng bộ sẽ cố gắng đáp ứng. Tiếp theo tôi sẽ dẫn cậu đi đến một nơi.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn không nói một lời nào, chỉ ngồi yên và nhìn lấy chiếc xe đang chạy dần về phía một cái hầm trú ẩn của tổng bộ. Đồng thời chạy thẳng sâu xuống dưới, dường như đang muốn đi sâu vào lòng đất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch