Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 923: Ngự Quỷ Nhân Thời Dân Quốc

Chương 923: Ngự Quỷ Nhân Thời Dân Quốc

Nhân dịp này, hắn mở miệng hỏi ông lão họ Tần kia:

- Lão gia, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi? Thú thật ngự quỷ nhân có tuổi tác giống như ngài đúng là hiếm thấy.

Tần lão chỉ cười cười nhưng không có đáp lại.

Đến lúc này Vương Tiểu Minh mới mở miệng nói:

- Cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi thẳng tôi đi. Thân phận của Tần lão rất đặc thù, có nhiều thứ ngài ấy không tiện nói ra.

Dương Gian nói:

- Cái tên nhà anh đúng là khiến cho người ta phải chán ghét. Xem ra anh cũng đoán được ý định của tôi là gì rồi. Vậy tôi cũng không ngại nói thẳng, chuyện của thời kỳ Dân Quốc, anh hiểu được bao nhiêu?

Với địa vị của Vương Tiểu Minh, hắn không tin tên này lại không tiếp xúc được với một số tin tức thời kỳ đó.

Quả nhiên.

Vương Tiểu Minh không có chút gì gọi là kinh ngạc với câu hỏi của hắn cả, hắn ta chỉ bình tĩnh nói:

- Xem ra cậu cũng đã chú ý đến rồi, điều này quả thật làm cho người ta có chút ngoài ý muốn. Cho nên cậu đang định dò hỏi Tần lão để nghe ngóng một chút đúng không? Dù sao lão nhân gia cũng là người của thời kỳ đó.

Dương Gian hỏi:

- Anh từng nghiên cứu qua về phương diện này chưa?

Vương Tiểu Minh nói:

- Đó chỉ là một trong số các đề tài nghiên cứu của tôi mà thôi. Bất quá thành quả cũng không được nhiều cho lắm, dù sao tôi cũng không am hiểu nhiều về chuyên ngành khảo cổ học. Nhưng trong quá trình nghiên cứu cũng tìm tòi ra được một số thứ, chỉ là vì mức độ bảo mật của thông tin nên không thể nào nói ra cho cậu biết được.

Dương Gian nói:

- Dựa vào cấp bậc hiện nay của tôi mà không thể lấy được dù chỉ một chút tin tức hay sao?

Vương Tiểu Minh trầm mặc một chút rồi nói:

- Mà thôi, bắt đầu nói từ đề tài nghiên cứu gần đây của tôi là quan tài quỷ đi. Không nói đến vấn đề linh dị của chiếc quan tài quỷ, nếu xem xét từ thủ pháp chế tác, hình dạng và công nghệ của nó, thì nó không phải là đồ vật của thời kỳ cận đại, mà hẳn là thời kỳ Quốc dân. Sau đó tôi có nghiên cứu qua phong cách của một số món đồ linh dị, không nghi ngờ gì cả, tất cả mọi manh mối đều chỉ về cùng một thời đại. Chính là thứ mà cậu vừa mới nhắc đến, thời kỳ Dân Quốc.

Bất chợt hắn ta lấy điện thoại di động ra, sau đó mở một bức ảnh, rồi đưa cho Dương Gian xem.

- Chắc hẳn là cậu nhận ra tấm hình này chứ.

Bức ảnh khá quen thuộc, là bức ảnh được chụp qua cửa sổ thủy tinh. Bên trong tấm ánh là một ông lão mặc trường sam, mọc đầy thi ban, hai mắt tro lạnh, thần sắc chết lặng. Từ trên xuống dưới của ông lão này để lộ ra một sự quỷ dị.

Sắc mặt Dương Gian ngưng trọng hẳn:

- Đây chính là bức ảnh mà tôi đã thấy qua ở trên diễn dàn internet, ông lão này là... Quỷ gõ cửa.

Trong điện thoại của hắn cũng đang lưu bức ảnh này, tuy nhiên với thủ đoạn của tổng bộ thì việc lấy được tấm ảnh này cũng chẳng có gì là khó.

Vương Tiểu Minh lấy lại điện thoại, sau đó nói:

- Tôi có thu thập được một số hình ảnh của quỷ. Đây chính là vẻ bên ngoài của quỷ gõ cửa, chắc chắn cậu rất quen thuộc với nó. Bất quá thứ tôi muốn cậu nhìn ở đây không phải là bộ dạng của quỷ gõ cửa, mà là phong cách của quần áo trên người ông lão này.

Dương Gian nói:

- Ý anh muốn nói là quỷ gõ cửa cũng là một ông lão thời kỳ Dân quốc?

Vương Tiểu Minh nói:

- Đó là điều đương nhiên. Loại áo dài màu đen, có cổ tay dài như thế này là phong cách của thời kỳ đó. Những chứng cứ tương tự như thế này còn có rất nhiều, nhưng phần lớn chứng cứ đều chỉ về cùng thời kỳ kia. Bất quá tôi không hứng thú lắm đối với thời kỳ đó, cho nên không định tiêu tốn quá nhiều thời gian để đi nghiên cứu.

Dương Gian kinh ngạc nói:

- Cái gì? Anh đã biết việc lệ quỷ có khả năng khôi phục lại mà không đi tìm tòi nghiên cứu thêm hay sao?

Vương Tiểu Minh nói:

- Bởi vì không cần thiết. Cái đó chỉ cho ta biết được đáp án, nhưng lại không thể thay đổi được kết quả. Vì thế tôi mới không muốn lãng phí thời gian đi tìm hiểu. Tuy nhiên giáo sư Bạch lại khá hứng thú với vấn đề này, ông ta là sử học gia, văn học gia. Hiện tại ông ta đang nghiên cứu về phương diện này.

Dương Gian nói:

- Anh có từng nghĩ đến việc, sau khi biết rõ chân tướng của chuyện linh dị, chúng ta có lẽ sẽ giải quyết được chúng hay không?

Vương Tiểu Minh nghiêm túc nói:

- Có nghĩ qua rồi, nhưng nó không được thực tế cho lắm. Thử lấy ví dụ như này, nếu ở thời kỳ Dân Quốc đã từng xuất hiện lệ quỷ, cũng xuất hiện ngự quỷ nhân. Nhưng từ tình hình hiện tại mà suy đoán, thì hiển nhiên là ngự quỷ nhân thời đại đó đã bị thất bại. Mặc dù không biết bọn họ đã dùng biện pháp gì để tạm thời xử lý toàn bộ chuyện linh dị, thế nhưng điều đó cũng không quan trọng. Điều quan trọng ở đây là chúng ta cần phải đối phó với việc chuyện linh dị đang càng ngày càng nhiều.

- Tôi sẽ không đi tìm tòi quá khứ, chỉ xem xét đến tương lai. Mà cậu cũng nên thế đi, việc tìm ra đáp án không có quá nhiều ý nghĩa, tìm cách giải quyết mới là việc cấp bách hiện tại của chúng ta.

"Cái tên này..."

Nghe cách nói chuyện của Vương Tiểu Minh, Dương Gian có xúc động muốn nhảy ra đấm cho tên này một phát.

Rõ ràng có thể tìm hiểu ra chân tướng, vậy mà tên Vương Tiểu Minh này lại không hề cảm thấy hứng thú.

Dương Gian nói:

- Nếu thời kỳ Dân Quốc có ngự quỷ nhân, như vậy chắc chắn sẽ không biến mất hết toàn bộ, phải có ai đó tồn tại. Chỉ cần tìm ra bọn họ là có thể biết được chân tướng. Anh không có hứng thú thì mặc anh, bởi vì đó là điều tôi cảm thấy hứng thú.

Vương Tiểu Minh lại nói:

- Đúng là như thế, nhưng đáng tiếc là Tần lão không phải mục tiêu của cậu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch