Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 941: Trần Nghĩa

Chương 941: Trần Nghĩa

Xe cộ ở trên đường khá nhiều nên có chút hỗn loạn.

Nhưng đối với Dương Gian mà nói, điều này cũng đã thành thói quen rồi, dù sao chỗ này cũng là thành phố Đại Kinh, thành phố phồn hoa nhất trong phạm vi cả nước.

Hắn cùng nói chuyện phiếm với Vạn Đức Lộ trong quá trình di chuyển.

Vạn Đức Lộ không quá hứng thú đối với những thứ liên quan đến chuyện linh dị, có lẽ là do ông ta quá kiêng kỵ cho nên không hỏi nhiều. Phần lớn chủ đề mà ông ta muốn hỏi cũng chính là là tình hình về sau, cùng với sự an toàn của toàn gia thuộc.

Thế nhưng đối với Dương Gian mà nói, điều này cực kỳ khó để trả lời.

Nếu khi Dương Gian còn ở trong trường học chuyện linh dị trên toàn cầu mới ở giai đoạn sơ kỳ, như vậy hiện tại chắc hẳn đã là trung kỳ rồi. Chuyện linh dị đang xuất hiện không ngừng. Có lẽ sau khi đạt đến một số lượng nào đó, số chuyện linh dị sẽ ổn định lại. Nhưng đôi khi đây chỉ mới là bắt đầu, con số chuyện linh dị hiện tại còn thiếu rất nhiều nữa mới có thể đạt đến đỉnh phong.

Cho nên không một ai có thể suy đoán ra được cục diện sau này hết.

Dương Gian chậm rãi mở miệng:

- Thú thật, loại chuyện như thế này hoàn toàn phải xem vận may. Xet theo góc độ toàn cầu mà nói, mặc dù chuyện linh dị đang xuất hiện không ngừng, nhưng nếu chia bình quân cho mỗi tòa thành thị, mỗi cái thị trấn, mỗi tiểu khu, thậm chí là tính theo đầu người thì xác suất sẽ là cực kỳ thấp. Chỉ là do một đám người xui xẻo bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị. Chứ thật ra số lượng bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị là cực kỳ ít, cái này cũng giống như việc bất cứ một giây một phút nào thì ở trên toàn thế giới này đều sẽ có người chết vì bệnh tật, tai nạn vậy. Mặc dù số lượng đó rất nhiều, nhưng xác suất nó rơi trúng người của ông sẽ là bao nhiêu?

- Ngài nói rất có lý, nếu khắp nơi mà đều xảy ra chuyện xui xẻo như này thì chắc cái xã hội này đại loạn rồi.

Vạn Đức Lộ gật gật đầu, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút.

Dương Gian tiếp tục nói:

- Chỉ là tương lai nó thành cái dạng gì thì không ai biết chính xác được. Nếu cứ tình hình như này, thì mọi thứ sẽ càng ngày càng ác liệt hơn. Đến khi đó thứ đáng sợ thực sự không còn là chuyện linh dị nữa, mà chính là đại loạn. Cả thế giới loạn. Ông cũng biết mà, cái thế giới này nhiều người như vậy, một khi gây ra hoảng loạn, thì việc khống chế là chuyện không thể nào.

Nghe đến đó, Vạn Đức Lộ thầm giật mình trong lòng, ngay cả sắc mặt cũng đều thay đổi.

Mặc dù Dương Gian không nói rõ ràng lắm, nhưng ông ta cũng hiểu được ý nghĩa của mấy chữ đại loạn trên toàn cầu nó đáng sợ đến mức độ nào.

Có lẽ thiên tai không hề đáng sợ, lòng người rồi loạn mới là điều đáng sợ nhất.

Những trang lịch sử dài dằng dặc đã chứng minh rõ điều này.

Vạn Đức Lộ hậm hực nói:

- Chắc sẽ không đến mức đó chứ.

Dương Gian nhún nhún vai nói:

- Ai mà biết được, dù sao tôi cũng chỉ phụ trách mỗi thành phố Đại Xương mà thôi. Còn những chỗ khác tôi sẽ không quản, mà có muốn quản cũng chẳng nổi. Cho nên chỉ cần tôi còn sống, thành phố Đại Xương sẽ không có chuyện gì. Vì thế tôi cũng chuẩn bị một số thứ, thành lập một cái công ty, nếu Vạn tổng hứng thú thì có thể đầu tư một phần.

Vạn Đức Lộ mừng rỡ, đây là một cơ hội hiếm có đối với ông ta.

- Hả, đại ca thành lập công ty? Vậy thì tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú, có thể nói cụ thể hơn một chút không? Nếu có thể thì tôi cần phải đầu tư bao nhiêu mới phù hợp?

Dương Gian thuận miệng nói:

- Điều này thì tôi chịu, không thể nói rõ chi tiết với ông được. Bởi vì tôi cũng không có quản lý trực tiếp công ty, mấy thứ như nghiệp vụ cái gì gì đó tôi cũng không hiểu. Còn phương hướng đại khái của nó thì chính là cân nhắc đến phương diện an toàn sau này, cho nên bất cứ phương diện nào cũng có liên quan hết. Đồng thời phạm vi kinh doanh cũng chỉ bó hẹp trong thành phố Đại Xương mà thôi.

- Còn việc đầu tư bao nhiêu thì chính Vạn tổng tự quyết định đi. Thế nhưng tôi phải nói trước, loại đầu tư này là loại đầu tư không có hồi báo. Việc này cũng chẳng khác gì việc đầu tư thua lỗ. Đại khái thì có nghĩa là khả năng cao toàn bộ công sức của công ty sẽ đổ sông đổ biển hết. Nếu ông cảm thấy hứng thù về vấn đề này thì tốt nhất ông nên đi đến thành phố Đại Xương để tự tìm hiểu.

Vạn Đức Lộ nói:

- Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ đến quầy rầy quý công ty.

Rất nhanh.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, khi đi ngang qua một lối rẽ, người tài xế lái xe đột nhiên nói:

- Ông chủ, con đường phía trước bị phong tỏa rồi, chúng ta có quay xe không.

- Phong tỏa?

Vạn Đức Lộ ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy những chiếc xe chạy ở phía trước đang liên tục quay xe lại.

- Không trách được đường đi lại tắc nghẽn như vậy, thì ra là vì cái này. Nhanh quay đầu đi, chọn một con đường không bị tắc để chạy về khách sạn, chú ý thời gian, đừng có để trễ giờ.

Tài xế nói:

- Vâng, ông chủ.

Thế nhưng ngay khi người tài xế lái xe chuẩn bị quỷ xe lại, thì nhân viên công tác ở ven đường ra hiệu cho xe ngừng lại.

Người tài xế lái xe tỏ ra nghi hoặc, bởi vì hắn ta cảm thấy hình như bản thân không có phạm luật.

Rất nhanh.

Một người đàn ông mặc áo khoác đi đến và gõ gõ cửa kính.

Người tài xế mở miệng dò hỏi:

- Đại ca, có chuyện gì vậy?

Người đàn ông mặc áo khoác kia tỏ ra không kiên nhẫn nói:

- Không phải tìm cậu, hẳn là Dương Gian có ở trong xe chứ. Bảo cậu ta xuống xe đi, tôi có chuyện tìm cậu ta.

Trong xe.

Dương Gian nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy được người đàn ông bên ngoài.

Hắn lập tức nhận ra người này chính là một trong ba người phụ trách của thành phố Đại Kinh, Trần Nghĩa.

Dương Gian không có xuống xe, chỉ hạ cửa sổ xe xuống rồi nói:

- Trần Nghĩa, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi, tôi còn có chuyện cần phải xử lý, nên không có thời gian đứng đây nói chuyện phiếm với anh đâu. Anh cứ thế mà dừng xe của người khác như vậy có phải là thất lễ quá không?

Trần Nghĩa nói:

- Dương Gian, tôi đang thi hành công vụ, mong cậu phối hợp một chút.

Dương Gian nói:

- Nếu chỉ phối hợp một chút thì cũng không sao, nói thử xem, tôi cần làm gì để phối hợp với anh đây.

Trần Nghĩa vịn cửa xe, nhìn lấy Dương Gian nói:

- Trương Huy chết rồi, chết ở bên trong khách sạn kia. Tôi đã điều tra nhưng không thấy bất cứ dấu vết khả nghi nào cả. Tôi cũng đã xử lý xong hậu sự, nhưng tôi cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy. Cậu hẳn là sẽ biết được chút gì đó, dù sao trước đó cậu cũng ở bên trong khách sạn Bình an, lại từng quen biết cậu ta.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, không nghĩ ra được bản thân lại đi ngang qua nơi làm việc của Trần Nghĩa, không trách được lại bị tên này chặn đường tra hỏi.

- Không rõ lắm, tôi cùng cậu ta không quen lắm. Huống hồ không phải anh cũng đã phái người chạy đến khách sạn bình an để điều tra tình hình cụ thể rồi hay sao? Chắc là anh sẽ nhận được báo cáo ngay đó, không cần thiết phải cản tôi lại để hỏi làm gì cho mất công đâu.

Trần Nghĩa nói:

- Cậu biết tôi phái người qua đó điều tra? Vậy thì tốt, chắc cậu cũng biết là cái chết của Trương Huy rất đặc thù, đúng không?

Dương Gian nói:

- Khả năng cao là cậu ta bị người khác giết.

- Rắm thúi.

Tính khí nóng này, Trần Nghĩa nhịn không được nói tục một tiếng:

- Không thể nào có chuyện cậu ta bị người khác giết được. Không ai nhàm chán đến mức chạy đến thành phố Đại Kinh chỉ để giết chết một tên ngự quỷ nhân cả. Loại người mới như Trương Huy căn bản không có lý do để bị xử lý. Với lại làm như thế sẽ khiến cho tổng bộ chú ý đến, cho nên chỉ cần là một người biết suy nghĩ thì sẽ không đi làm chuyện không não đó đâu.

- Tôi nghi ngờ đó là chuyện linh dị.

Dương Gian nói:

- Đó chỉ là nghi ngờ, không hề có chứng cứ. Dù sao trước mắt cũng chỉ có mỗi mình Trương Huy chết mà thôi.

Trần Nghĩa nói:

- Cho nên cậu cần phải phối hợp với tôi, thay tôi điều tra thêm.

- Anh muốn tôi giúp anh điều tra nguyên nhân cái chết của Trương Huy?

Dương Gian lắc đầu cười cười:

- Anh phải hiểu quy củ chứ, chỗ này là thành phố Đại Kinh. Là chỗ của anh, tôi đến đây chỉ để đi du lịch mà thôi. Nếu anh cần sự giúp đỡ của tôi, thì cần phải xin phép tổng bộ trước đã. Sau đó để Trầm Lương báo cho tôi biết, cuối cùng là nhìn xem tôi có đồng lý hay không? Quy trình này hẳn là sẽ kéo dài mất ba bốn ngày gì đó.

Trần Nghĩa nói:

- Hiện tại tổng bộ đang có chuyện quan trọng hơn cần xử lý, mà tôi cũng không rảnh để đi xin đề xuất. Nhưng trực giác nói cho tôi biết, thứ kia vẫn còn lảng vãng đâu đó quanh đây. Với lại cậu có được quỷ vực, nếu cậu giúp tôi thì chắc chắn có thể tìm được nó trong thời gian ngắn.

Dương Gian nói:

- Không biết là trực giác của anh có đúng hay không? Nhưng nếu như là đúng, vậy nếu tôi giúp anh tìm được thứ kia thì sao? Sau đó tôi nên làm cái gì đây?

Trần Nghĩa lập tức nói:

- Đương nhiên là phối hợp với tôi để làm gỏi nó.

Dương Gian lắc đầu nói:

- Nếu chỉ giúp anh xác nhận tình hình thì được, nhưng nếu bảo tôi giúp anh xử lý chuyện này thì thứ cho tôi không thể đáp ứng. Địa bàn của ai thì người đó phải chịu trách nhiệm, chẳng lẽ anh còn cần tôi phải nhắc về quy củ này?

- Cậu nói cái gì?

Trần Nghĩa nghe Dương Gian nói như vậy thì lập tức nổi giận.

Dương Gian nói:

- Lời của tôi đã cực kỳ rõ ràng, nếu anh còn không nghe rõ thì tôi có thể nói lại một lần nữa cho anh nghe.

Trần Nghĩa giận dữ nói:

- Được rồi, cút, cút đi cho tôi, tôi không cần cậu giúp đỡ.

Dương Gian nói:

- Không cần phải tức giận. Dù anh có đi tìm người khác thì người ta cũng sẽ từ chối anh mà thôi. Không một ai lại muốn bị cuốn vào bên trong chuyện này hết. Không phải lúc trước, khi tôi gặp phải nguy hiểm ở bên trong căn cứ huấn luyện, đều không có một ai nghĩ cách cứu viện hay sao? Còn không phải là do tôi tự dựa vào bản thân, sau đó tôi cũng có trách cứ hay nói cái gì với mấy người đâu? Mà chỗ này lại là địa bàn của anh đó?

- Cho nên dù chuyện của Trương Huy có dính líu một chút với tôi. Nhưng anh cũng không nên cảm thấy tôi cần phải hỗ trợ anh đâu. Đối với chuyện linh dị mà nói, nếu việc phát sinh chuyện linh dị không phải là do người cố ý gây ra thì sẽ không có bất cứ một ai phải chịu trách nhiệm cả. Mà chuyện xảy ra ở chỗ nào thì do người phụ trách của nơi đó chịu trách nhiệm xử lý. Dù sao người khác cũng có công việc của người ta, anh thấy tôi nói có đúng không?

- Tài xế, lái xe, cứ đi thẳng về phía trước, không cần phải quay xe đâu.

Lúc này tâm thần của người tài xế có chút bất định, nhưng vẫn khởi động xe và lái nó chạy về phía trước.

Ở bên ngoài xe, Trần Nghĩa tỏ ra cực kỳ tức giận, thế nhưng không có ra tay ngăn cản Dương Gian rời đi.

Bởi vì hắn ta không tìm ra được lý do để phản bác lại những câu nói của Dương Gian.

Bất kể là chuyện linh dị Cảnh sát quỷ, hay là chuyện linh dị của quỷ chết đói ở thành phố Đại Xương, hắn ta đều không có đi giúp đỡ Dương Gian.

Đồng dạng, Dương Gian cũng không có nghĩa vụ phải đi giúp đỡ hắn ta, nếu muốn Dương Gian giúp thì hắn ta phải đề xuất với tổng bộ để xin.

Cho nên việc Dương Gian từ chối là điều bình thường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch