Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 956: Bị Nhốt Tại Thôn Hoang Cương

Chương 956: Bị Nhốt Tại Thôn Hoang Cương

Bởi vì bọn họ đều đọc qua hồ sơ tư liệu của Tô Phàm.

Ở bên trong điện thoại di động của Tô Phàm có một cái trò chơi vô cùng đơn sơ, thậm chí gọi là cực kỳ thô ráp đang chạy.

Trò chơi này dùng góc nìn thứ nhất, ở trong tầm mặt của nhân vật là một con đường tĩnh mịch. Dựa theo góc nhìn thứ nhất có thể thấy, lúc này nhân vật bên trong điện thoại đang nhanh chóng chạy lên con đường phía trước. Nhưng ở bên cạnh lại có một dấu hiệu nguy hiểm, theo tin tức biểu hiện thì dòng nhắc nhở này chính là: Có nguy hiểm ở xung quanh.

Tô Phàm nhấn vào màn hình, khống chế trò chơi nhân vật di chuyển về phía trước, thi thoảng hắn ta lại dùng một số đạo cụ đã nhặt được từ những trờ chơi trước đó.

Nguy hiểm đang đến gần...

Khi Tô Phàm nhìn thấy tin tức nhắc nhở nguy hiểm phát sinh thay đổi, hắn ta nhanh chóng sử dụng một món đạo cụ: Bó đuốc.

Nhân vật bên trong trò chơi lập tức dừng lại, sau đó lấy bật lửa ra chuẩn bị châm vào bó đuốc.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, ngay khi nhân vật dừng lại thì không gian xung quanh trở nên tối đen. Toàn bộ khung hình trong nháy mắt đen kịt, giống như đang tắt màn hình vậy.

Sau đó một hàng chữ đỏ đậm xuất hiện trên màn hình điện thoại của Tô Phàm: Bạn đã chết.

Tô Phàm hơi nhăn mi, sắc mặt có chút âm trầm.

Đây cũng không phải là lần đầu xuất hiện việc nhân vật bên trong trò chơi chết bất đắc kỳ tử, không có chút dấu hiệu nào như vậy. Có thể cái trò chơi đơn sơ đến mức không thể tả này có thể khiến cho người khác phải điên vì chơi một trò chơi nhàm chán, xấu xí. Nhưng đối với Tô Phàm mà nói, hắn ta không thể nào không tiêu tốn cả chục tiếng đồng hồ mỗi ngày cho cái trò chơi buồn nôn này. Bởi vì ở một mức độ nào đó, cái trò chơi này lại có liên hệ với hiện thực, đồng thời có được một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó.

- Tô Phàm, có kết quả chưa?

Liễu Tam nhìn thấy Tô Phàm để điện thoại xuống thì vội hỏi.

Tô Phàm trầm mặt nói:

- Nếu đi về phương hướng của Cảnh sát quỷ sẽ gặp phải nguy hiểm không biết nào đó. Tôi không biết được mối nguy hiểm này đến từ đâu, nhưng tôi có thể khẳng định, một khi nguy hiểm tiến đến, trong chúng ta chắc chắn phải có người chết. Thậm chí ngay cả cơ hội cứu cũng không kịp, dù sao lượng tin tức mà trò chơi trong tay tôi tiết lộ ra không có nhiều. Có lẽ chỉ có Hùng Văn Văn, có năng lực dự đoán tương lai mới phù hợp với tình hình này hơn.

- Thật không?

Sắc mặt Lý Quân hơi động:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không cần tiết kiệm nữa. Trực tiếp dùng quỷ nến để tiến lên, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đồng thời đảm bảo được an toàn.

Nói xong, hắn ta lấy ra một cây quỷ nến màu đỏ đậm.

Sau đó dùng bật lửa thắp nó lên không một chút do dự.

Ở trong thế giới u ám lập tức xuất hiện một ánh nến âm u, chập chờn, xua tan đi toàn bộ sương mù xám xịt ở xung quanh. Cỗ khí tức quỷ dị vừa mới xuất hiện hồi nãy lập tức biến mất không thấy gì nữa. Giống như có một mối nguy hiểm nào đó ở xung quanh bị ngọn nến đẩy lùi.

Nhưng mà tốc độ thiêu đốt của quỷ nến có chút nhanh, dùng mắt thường có thể nhìn ra được nó đang dần ngắn lại.

- Hiện tại xung quanh không có quỷ mà cùng lắm là cây quỷ nến này có thể chống đỡ được 5 phút.

Tô Phàm nhìn tốc độ thiêu đốt của quỷ nến rồi nói:

- Cho nên nếu có bất trắc gì gì đó thì chắc nó chỉ được tầm ba phút thôi. Thật khó mà tưởng tượng nổi, ảnh hưởng của quỷ họa sẽ lại lớn như này. Ở trong những chuyện linh dị bình thường, khi không có quỷ ở xung quanh, thì một cây quỷ nến có thể đốt được hơn nửa tiếng đồng hồ là điều bình thường.

- Cho nên chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ hành động.

Lý Quân dẫn đầu, tay cầm quỷ nến đi lên phía trước, hắn ta trực tiếp đi vào con đường không biết thông về phía Cảnh sát quỷ.

Mọi người trầm mặc không nói, chỉ nhanh chóng bước theo hắn ta.

Mặc dù nhìn thì thấy còn đường quỷ dị kia uốn lượn gần như vô tận, nhưng thực chất cũng không quá dài. Chỉ là sau khi đám người bước lên trên đường, thì xung quanh lại xuất hiện các loại biến hóa quỷ dị.

Bọn họ nhìn thấy bên trên con đường này xuất hiện rất nhiều lối rẽ, trông thấy một số thứ vừa quen thuộc, vừa xa lạ ở phía cuối lối rẽ này.

Có những kiến trúc thành thị hoang phế, cũ kỹ, cũng có những khu nhà cũ quỷ dị khiến người ta phải sợ hãi, còn có con đường dẫn đến nghịa địa, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy một vài bóng người lắc lư ở cuối đường...

Nơi này đã biến hóa quá quỷ dị, không thể nào dùng tư duy bình thường để suy đoán được nữa.

Nhưng Lý Quân không có rẽ vào bất cứ còn đường nào, ở dưới sự bao trùm của ánh nến, có thể ngăn cản được hết toàn bộ những nguy hiểm không tên. Điều này khiến cho bọn họ cực kỳ thuận lợi đi vào bên trong thung lũng.

Cũng chính là vị trí thực sự của Cảnh sát quỷ.

- Đến rồi, ở chỗ này.

Lý Quân dừng chân lại, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Theo định vị vệ tinh thì bọn họ đã đến đích, nhưng cái thung lũng mà Dương Gian dùng để ngăn cách Cảnh sát quỷ lại hoàn toàn biến mất.

Mà thay vào đó là một cái thôn nhỏ.

Ở phía trước cửa thôn có một tấm biển, trên đó ghi ba chữ: Thôn Hoàng Cương.

Người phụ nữ trang điểm nồng đậm kia kinh dị nói:

- Cảnh sát quỷ đâu rồi.

- Nhanh chóng trở về.

Lý Quân cảm giác mọi chuyện có chút khác thường, nên vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Mấy người Tô Phàm, Liễu Tam cũng đều cau mày. Bọn họ nhìn chằm chằm vào tấm biển có ghi ba chứ thôn Hoàng Cương kia.

Bọn họ đã đọc qua hồ sơ của Cảnh sát quỷ, ngọn nguồn của Cảnh sát quỷ cấp độ S này chính là chuyện linh dị của quan tài quỷ. Mà nơi phát sinh ra chuyện linh dị này đầu tiên chính là một cái thôn nhỏ tên là thôn Hoàng Cương, ở bên ngoài thành phố Đại Xương.

Mà hiện tại cái thôn này lại xuất hiện ở đây.

Còn Cảnh sát quỷ thì biến mất, đồng thời mảnh quỷ vực hình quan tài cũng biến mất theo. Đã không có mục tiêu thì bọn họ còn giam giữ cái gì được nữa.

Bởi vậy có thể thấy được, sự va chạm của hai chuyện linh dị đã xuất hiện một số biến hóa đáng sợ nào đó không thể dự đoán.

Lùi lại là cách làm chính xác và ổn thỏa nhất.

Mặc dù trên đường đi không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nhưng khi quay lại sắc mặt ai nầy đều tỏ ra cực kỳ âm trầm cùng sợ hãi.

Rất nhanh.

Loại lo lắng cùng dự cảm bất an của bọn họ đã trở thành hiện thực.

Sau khi bọn họ quay người và đi xuyên qua con đường với khu trừng cây u ám thì lại phát hiện ra ở phía trước mặt bọn họ là một ngôi làng.

Thôn Hoàng Cương.

"Bị nhốt rồi?"

Bọn họ ngay lập tức biết được tình cảnh của bản thân.

Không phải cực kỳ tồi tệ, nhưng chẳng tốt đẹp gì cho lắm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch